
n không thấy tận cùng, con hẻm nhỏ nhưng sâu hun
hút...
Không có tiếng sầm rền rĩ, cũng không có tia chớp đáng sợ, chỉ có những hạt
mưa phùn nhè nhẹ buông rơi. Anh nhẹ vỗ về làn da cô, khẽ ôm lấy vai cô,
nghiêng ô về phía cô.
Chậm bước theo thời gian, trong nháy mắt, ba năm đã trôi qua, mà anh cũng đi được hai năm rồi. Trong khoảng thời gian đó, họ chỉ gặp nhau vỏn vẹn có một lần, những cuộc gặp gỡ nhạt nhẽo khác đều thông qua điện thoại.
Lúc trước, khi cô còn chưa thể thoát ra khỏi bóng ma của kí ức, anh không
hề bám sát mà chỉ ân cần lui một bước lại tiến một bước. Với khoảng cách ngàn dặm xa xôi, rốt cuộc thì sự cảnh giác của cô với anh cũng lỏng
dần, còn anh lại trở nên “hữu tâm vô lực”. Si Nhan không hề biết, những
cú điện thoại mà Ôn Hành Viễn gọi tới chỉ là để nhắc với cô rằng anh vẫn tồn tại. Anh sợ thời gian và khoảng cách sẽ ngăn trở họ...cuối cùng là
cả mối liên hệ nhỏ nhoi.
“Si Nhan, em còn muốn anh đợi bao lâu nữa?” Hạ hai mí mắt xuống, ngăn cách
ánh mắt với hình ảnh ngọn đèn của vạn nhà, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười giễu khổ sở. Khuôn mặt góc cạnh, tuấn tú nhưng đượm vẻ ưu sầu
chiếu lên tấm kính cửa sổ.
Không có cảnh xe cộ tấp nập như ở thành phố, bầu không khí lúc sáng sớm ở Cổ
Trấn trong lành vô cùng, dường như còn trộn thêm chút cảm giác ẩm ướt,
không khỏi khiến Si Nhan hít sâu vài hơi hưởng thụ cảm giác thoải mái.
Trong phòng khách vang lên giọng ca khàn khàn của Bryan Adams. Si Nhan dựa vào ban công, ngắm nhìn con hẻm nhỏ yên tĩnh, nhìn
những căn nhà cổ xưa, sau đó cô dời ánh mắt nhìn đến ngọn núi tuyết phía xa. Làn gió nhẹ mơn man khuôn mặt cô, trong đầu đột nhiên lại vang lên
câu nói của Ôn Hành Viễn: Cảm giác bình yên không chân thực như khi bay
trong mây...
Khóe miệng bất giác hiện một nụ cười, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại gửi một tin nhắn cho anh, “Cảm giác bình yên không chân thực như khi bay
trong mây, khi nào anh về?”
Ấn nút gửi đi, nhìn dòng chữ “Gửi đi thành công” trên màn hình, Si Nhan
lập tức hối hận. Cô đang làm gì vậy? Nhớ anh ư? Không phải, không thể
nào, nhất định là do quá mệt mỏi và nghỉ ngơi không đủ. Cô vội vàng tắt
điện thoại đi, chỉ sợ sau khi nhận được tin nhắn anh sẽ gọi lại, cô
không biết nên nói gì với anh cả, giữa họ lúc này, căn bản không có gì
để nói.
Kiểm tra lại ba lô một lần, chắc chắn rằng đã mang theo giấy tờ tùy thân và
vé máy bay, cô buộc mình phải dẹp bỏ tâm trạng rối rắm, tắt đài rồi nhìn một lượt căn nhà mà cô đã ở trong hai năm. “Tạch” một tiếng, khóa được
chốt lại, cô kéo hành lý xuống tầng dưới.
Những người đi ngang qua đường đều gật đầu và cười với nhau, Si Nhan cười
mỉm, nói câu chào buổi sáng với bà hàng xóm rồi mới chậm rãi đi bộ ra
đầu ngõ.
Từ xa đã nhìn thấy Trương Tử Lương đứng dựa người trước xe, Si Nhan vẫy tay với anh rồi khẽ gọi, “Chào buổi sáng, anh Tử Lương.”
Dường như đã thành thói quen làm việc gì cũng một mình, Si Nhan không thích
phiền đến người khác, nhưng Trương Tử Lương cứ khăng khăng đòi tiễn cô
ra sân bay. Hẻm nhỏ chỉ có thể đi bộ, xe không vào được nên cả hai hẹn
gặp nhau ở đầu ngõ.
Trương Tử Lương nhìn nụ cười tươi tắn như nắng sớm mai của Si Nhan, ánh mắt có đôi phần dò xét, đột nhiên anh hiểu Ôn Hành Viễn rồi.
Si Nhan không được tính là người xinh đẹp, nếu nặng lời hơn thì là không
giống người thường, cô có một loại khí chất rất đặc biệt, chỉ trong một
thoáng bất chợt sẽ khiến người ta có một cảm giác rất kỳ diệu, khiến
người ta không kìm được ý nghĩ muốn lại gần mà lại không thể. Trang phục cô mặc cũng không phải là kiểu các cô gái vẫn hay thích, trên khuôn mặt thuần khiết không thể tìm nổi một dấu vết của sự trang điểm, duy chỉ có mái tóc quăn là có vẻ được chăm sóc kĩ. Nguyên nhân là, cùng một mái
tóc dài, nhưng khi cô ngủ thì luôn trong bộ dạng nữ quỷ, vì không muốn
làm hại đến xã hội loài người, cô mới bất đắc dĩ mà cố gắng chăm nó như
thế.
Đây chính là Si Nhan, khi thì buồn đau, lúc lại thích cười đùa. Trên người
cô, Trương Tử Lương thấy được bóng dáng của một cô gái thành thị thuần
khiết mà chân thành, dù cho cô cố gắng che giấu đi hào quang trên mình
nhưng người khác vẫn có thể bất giác phát hiện ra mùi vị thuộc về ánh
mặt trời trên cô, có chút nhàn nhạt, có chút âm ấm.
Thấy cô sắp đến gần, Trương Tử Lương mím môi cười rồi đón lấy hành lý trên
tay cô và tống vào xe, sau đó hai người cùng ra sân bay.
“Lại tắt điện thoại?” Đưa suất điểm tâm đã chuẩn bị trước cho cô, anh lơ đễnh hỏi.
Sáng sớm nay Ôn Hành Viễn có gọi điện đến, nói rằng cô nàng kia nhìn thì có
vẻ dễ ăn nhưng thực ra lại rất kén chọn, cô không quen ăn bữa sáng trên
máy bay nên nhờ anh mua cho cô ít sữa đậu nành.
Lúc đó Trương Tử Lương còn trêu ghẹo anh, “Mình bảo này Hành Viễn, rốt cuộc là cậu muốn làm bạn trai Nhan Nhan hay là muốn thăng chức bảo mẫu?”
“Làm bảo mẫu lâu thì mới có thể thuận lợi vẻ vang ngồi lên chỗ của bạn trai, hạnh phúc của anh em phải nhờ cả vào cậu rồi.” Tâm tình Ôn Hành Viễn
xem ra khá tốt, giọng nói hơi khàn, hình như là mới tỉnh ngủ nhưng ngữ
khí lại khó né