
iễn Đằng cách đó không xa.
“Đợi lâu rồi à?” Anh mở miệng, ngữ khí thản nhiên. Thấy cô gật đầu, anh lại hỏi, “Tìm anh có việc?”
Tạ Viễn Đằng lại gật đầu, rất lâu sau mà vẫn không nói nên lời.
Không biết tại sao, vào khoảnh khắc nhìn thấy anh, đột nhiên cô có cảm giác
ấm ức, như có ngàn vạn sợi dây quấn trong tim, nước mắt như có thể trào
ngay ra được. Cô cắn môi, nghẹn ngào nói, “Anh có thể giúp em một chuyện không?”
“Cục phó Si, cục trưởng Trương gọi anh đến phòng ông ấy một lát.” Cô thư ký
bước xuống cầu thang, thấy Si Hạ đang đứng đối diện một cô gái thì mỉm
cười nhắn lại lời dặn của cục trưởng.
“Được. Năm phút nữa tôi sẽ đến.” Thần sắc Si Hạ không đổi, giọng nói trầm thấp.
Thấy anh cúi đầu nhìn đồng hồ, Tạ Viễn Đằng ý thức được rằng anh đang cực kỳ bận nên không do dự mà nói thẳng, “Chú Hàn e là không qua khỏi được,
chú ấy muốn gặp Si Nhan, nhưng Hàn Nặc không gọi điện được cho cô ấy,
anh có thể...”
“Không thể.” Si Hạ nhíu máy, trầm giọng chặn lời cô. Giọng nói ấy lạnh lùng,
ánh mắt cũng phức tạp, “Bây giờ mới biết lỗi sao? Xin Tiểu Nhan tha thứ? Em không cảm thấy đề nghị của ông ta quá cao rồi hay sao? Ông ta có tư
cách gì mà cầu xin Tiểu Nhan?”
Bên ngoài, mưa vẫn rơi, những hạt mưa lạnh buốt táp thẳng vào cửa kính, vang lên âm thanh nhẹ nhàng mà giòn tan...
Trong ấn tượng của cô, Si Hạ vô cùng tao nhã, bên môi luôn là nụ cười điềm
nhiên, vẻ mặt nghiêm túc này là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Tạ Viễn Đằng
hơi giật mình, thường ngày ăn nói khéo léo bao nhiêu thì giờ ngờ nghệch
bấy nhiêu, trong lúc nhất thời cô không nói được gì.
Thấy dáng vẻ thảm thương của cô, Si Hạ mới ý thức được ngữ khí của mình hơi
nặng nề, khẽ cất tiếng thở dài khó có thể nghe thấy. Anh hơi dịch
chuyển, lướt qua cô. Lúc Tạ Viễn Đằng tưởng anh sẽ đi thì giọng nói trầm thấp bỗng vang lên sau lưng, “Chuyện có thể em đều làm rồi, về đi, anh
không thể giúp được chuyện này...Đó là em gái anh...”
“Chú ấy sắp mất rồi, đây là tâm nguyện cuối cùng của chú ấy, anh dựa vào cái gì mà quyết định thay Si Nhan?” Bỗng nhiên Tạ Viễn Đằng xoay người lại, đại não trống rỗng, hoàn toàn không để ý đây là cơ quan nhà nước, xông
lên quát anh, “Đúng, tất cả đều là lỗi của chú ấy. Nếu không phải do chú ấy sắp đặt thì cô cũng không chết oan, nhưng anh có thể nghĩ thay Hàn
Nặc một chút không? Anh ấy làm gì sai? Tại sao anh ấy phải chịu lỗi thay bố? Chẳng lẽ vì anh ấy là con trai Hàn Thiên Khải à?”
Vì đã đến giờ nghỉ trưa nên khu nhà rất yên ắng. Si Hạ không nói một lời
nào, chỉ im lặng nhìn cô, trong đáy mắt như chứa vẻ nhẫn nại đã đến cực
hạn.
Tạ Viễn Đằng chua xót trong lòng, nhưng ngữ khí thì không mất đi vẻ bén
nhọn, “Anh ấy không có quyền lựa chọn bố mẹ, khi anh ấy có thể lựa chọn, anh ấy sẽ chọn người nhà họ Si các anh. Bất cứ ở đâu, lúc nào, trong
lòng anh ấy cũng chỉ có em gái anh. Là bố anh ấy có lỗi, liên quan gì
đến anh ấy? Các anh không thể giơ cao đánh khẽ hay sao? Bao nhiêu năm
qua anh ấy sống trong đau khổ, bọn anh còn muốn hành hạ anh ấy đến khi
nào?”
Đôi mày đen nhíu lại, đè nén vẻ tức giận, Si Hạ quay đầu, khuôn mặt lạnh
tanh, “Họ là bố con, có vài thứ không thể tách ra được. Không ai bắt cậu ta gánh vác cả, là cậu ta tự chọn.” Dừng một chút, anh hồi phục tâm
tình, thản nhiên nói, “Trên đời này, có một từ gọi là may mắn, cũng có
một từ khác, là vận mệnh. Sự thật tàn nhẫn nằm ở đây, sự may mắn mong
manh cuối cùng cũng không đánh bại được vận mệnh. Kết cục thế nào thì đã là định sẵn rồi, bây giờ nhắc lại, chỉ càng thêm phiền não.”
Sự may mắn mong manh cuối cùng cũng không đánh bại được vận mệnh!
Lời nói của Si Hạ như nện thẳng vào lồng ngực cô, Tạ Viễn Đằng kinh hãi,
cảm giác đau đớn như mọi thứ thuộc về mình đều bị cuốn bay đi.
Từ nhỏ đến lớn, số lần cô khóc có thể đếm trên đầu ngón tay. Dù là khuyết
thiếu tình cảm gia đình, dù là con đường tình yêu gập ghềnh trắc trở, cô vẫn kiềm chế tốt, bởi cô cho rằng nước mắt là thứ vô dụng nhất.
Tạ Viễn Đằng ngẩng đầu, có chút hoảng hốt mà nhìn ra ngoài cửa sổ, rốt
cuộc thì nước mắt cũng chảy xuống, đột nhiên cô cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cô mang hết sức lực ra để theo đuổi hạnh phúc, tại sao mãi mãi không đi được tới đích? Nhớ đến bóng dáng ngày càng xa của Hàn Nặc, mọi sự kiên
cường trong cô đều tan tành.
Cô đã chờ đợi lâu như vậy rồi, đã kìm nén lâu như vậy rồi, vậy mà hai cán cân vẫn không thể nào thăng bằng được.
Cô, vẫn mãi cô đơn.
Si Hạ dừng bước, ánh mắt thâm trầm khó hiểu nhìn cô. Anh không cố tỏ ra ôn hòa nho nhã, nhưng nói đúng ra, thì biểu hiện này quá khó dò.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô, Si Hạ lại không đành lòng, đôi mày nhíu lại,
anh trầm giọng, “Mưa to lắm, đợi lát nữa anh đưa em về.”
Đối mặt với vẻ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của anh, Tạ Viễn Đằng không kìm được sự nghẹn ngào, “Không tính chuyện khác, chỉ tính riêng việc anh ấy yêu em gái anh thôi, gặp anh ấy một lần được không? Xin anh gọi điện
cho Si Nhan, chú Hàn không cầm cự được lâu nữa...”
Si Hạ nhìn cô, trong ánh mắt sắc bén còn ẩn chứa vẻ nghi hoặc thâm trầm, “Viễn Đằng, tại