XtGem Forum catalog
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324813

Bình chọn: 8.00/10/481 lượt.

y sắc mặt anh không tốt,

cô đưa củi trỏ huých anh, “Sao thế? Mặt đen hơn cả Bao Công, phạm lỗi gì à?”

“Chuyện người lớn, trẻ con đừng quản.” Ôn Hành Viễn chau mày, ngữ khí nghiêm

túc hẳn, thoạt nhìn đã biết chắc là tâm tình không tốt.

Si Nhan thấy anh không muốn nói chuyện nhiều thì bĩu môi, cúi đầu ăn cơm.

“Một lúc nữa anh đưa em về nhà, đến tối Si Hạ sẽ tới đón em.” Thấy cô không

lên tiếng, Ôn Hành Viễn giải thích hời hợt, “Công ty có chuyện, anh phải về thành phố S.”

Từ thành phố A đến thành phố S chỉ mất hai tiếng đi xe, nhưng Si Nhan lại

lo lắng anh phải lái xe đêm sẽ không an toàn nên vừa ăn xong đã bảo anh

đi luôn, không cần chờ Si Hạ với cô. Ôn Hành Viễn nhìn đồng hồ, khăng

khăng đưa cô về nhà.

“Em lên đây, anh lái xe cẩn thận.” Tới khu nhà, trước khi xuống xe, Si Nhan nhẹ giọng dặn dò.

Anh ngẩn người, như thể không quen với sự quan tâm của cô, mãi lâu sau mới

“ừ” một tiếng. Thấy cô mở cửa xe, đột nhiên anh kéo tay cô lại, “Tiểu

Nhan?”, muốn nói gì lại thôi.

“Dạ?” Si Nhan nhìn anh, cảm giác anh có gì đó là lạ, bỏ ý định rút tay lại, “Sao thế?”

Ôn Hành Viễn nhìn cô chăm chú, trầm mặc một lát rồi nói, “Ở tạm chỗ Si Hạ, mấy ngày nữa anh sẽ trở lại.”

Si Nhan ngẩng đầu nhìn anh, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, trong nháy mắt, cô có chút hoảng hốt.

Hơi thở của anh như có như không phả qua gò má cô, ánh mắt thâm trầm rơi

rất lâu trên mặt cô. Ở khoảng cách gần như vậy, Si Nhan còn có thể thấy

rõ hàng mi dài của anh khẽ động. Cô bất giác hít sâu một hơi, cảm giác

tiến thoái lưỡng nan.

Yên lặng đứng đó, cho đến khi không thấy xe anh nữa, Si Nhan mới xoay người lên tầng, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Đến tám giờ tối, Si Hạ lái xe tới đón cô. Ba năm không gặp, lúc hai anh em vừa thấy nhau, suýt nữa Si Nhan bật khóc.

“Con bé ngốc này, cuối cùng cũng biết về nhà rồi.” Si Hạ đón lấy túi xách trong tay cô, ôm cô lên xe.

“Anh mới về mà, sao không nghỉ ngơi một chút rồi mai hẵng đến, em cũng có

chạy đâu nào.” Để anh cài dây an toàn cho mình xong, cô mới nghẹn ngào

hỏi.

Si Hạ cưng chiều véo mũi cô một cái, “Không phải là vì nhớ em à, sao lại gầy thế này?”

“Giảm béo mà.” Cô cười một cách trẻ con, sau đó lại chu miệng, “Anh cũng gầy đi nhiều đấy, nhưng mà có vẻ rắn chắc hơn ý.”

“Có phải phong thái vẫn như cũ?” Si Hạ nghiêng đầu cười khẽ, vẻ nuông chiều này thật khó diễn tả hết.

“Đúng vậy, cục phó Si.” Nhìn khuôn mặt góc cạnh của Si Hạ, cô cười, khẽ tựa

đầu vào vai anh trai, tận hưởng cảm giác ấm áp đã lâu không có.

Dọc đường đi, hai anh em cười nói không dứt, chẳng mấy chốc đã tới khu nhà nơi Si Hạ ở.

Si Hạ sống một mình, căn hộ rộng một trăm mét vuông chia làm bốn phòng và

hai phòng nhỏ khác. Phòng ốc được dọn dẹp rất gọn gàng, ngăn nắp. Bài

trí ở căn phòng khách hết sức đơn giản, lại tao nhã. Bức tường trắng

được ốp thêm gỗ, sàn nhà cũng bằng gỗ, khiến người ta được thể nghiệm

cái phồn hoa trong sự tĩnh lặng, mơ hồ tản ra ý vị thanh nhã.

Si Nhan thay giày vào nhà, nhìn một vòng quanh bốn phía rồi nhàn nhã ngồi

xuống thảm trước ghế salon và bấm điều khiền, “Em còn tưởng anh là đồ cổ hủ hết thuốc chữa cơ đấy. Màu sắc kiểu này đúng là rất hợp với anh.”

“Bởi vì Tiểu Nhan của chúng ta thường xuyên giám sát, đâu dám cổ hủ.” Si Hạ thay quần áo ở nhà xong đi ra, trên mặt đầy ý cười.

“Biết em nghĩ thế nào mới thiết kế thế này không?” Si Nhan kéo anh ngồi

xuống, khẽ đặt cằm lên vai anh, “Lúc vừa đến trấn Đại Nghiên, em đã rất

thích những chỗ có nhà gỗ nhỏ, thơm mát phong vị cổ xưa, giản dị không

khoa trương, làm cho người ta có cảm giác thư thái, thoải mái. Cho nên,

lúc thiết kế chỗ này cho anh, em đã quyết định chọn gỗ làm vật liệu

chính.”

“Hành Viễn nói, thiết kế của em luôn rất giản tiện, không mù quáng chạy theo

trào lưu, đến lúc thấy được thì anh mới tin thật. Con mắt thiết kế đúng

là không tầm thường.” Ôm vai cô, Si Nhan thật lòng khen ngợi.

Trước kia luôn coi cô như một đứa trẻ, đến khi tận mắt nhìn thấy tác phẩm

thiết kế của cô, anh mới biết rằng cô em gái mình được thiên phú và cố

gắng rất nhiều ở phương diện này. Chút khả năng thưởng thức cái đẹp sẵn

có khiến anh nhìn cô em gái này với con mắt khác xưa, xen lẫn chút vui

mừng.

“Người ta cũng phải có một tẹo tài chứ, riêng cái này thì không thể xem thường em được.” Si Nhan nhăn khuôn mặt nhỏ lại, như thể hơi hậm hực.

“Đúng, đúng, Tiểu Nhan là giỏi nhất. Xem ra Hành Viễn hiểu em rõ nhất, nhỉ?”

Si Hạ trìu mến vuốt tóc cô, trong câu nói rõ ràng có hàm ý khác.

“Nói cái gì vậy, nghe chả hiểu gì cả...” Ôm cổ Si Hạ, cô chơi xấu.

“Em ý...Được rồi, không nói nữa, vào xem phòng của em một cái đi.” Si Hạ

nhớ cô nàng hay oán thán vì cửa sổ nhỏ, cho nên sau khi mua chỗ này đã

cố ý giữ lại khung cửa sổ sát đất cho cô.

“Phòng của em?” Si Nhan kinh ngạc, hoàn toàn không biết Si Hạ lại cho cô một phòng, lúc thiết kế anh cũng chưa từng nói.

“Là Hành Viễn bố trí đấy...”

Công việc của Si Hạ rất bề bộn, ngày nào cũng có cuộc họp. Biết Si Nhan hay

ăn uống tạm bợ, mỗi buổi sáng anh đều dành chút thời gian, gọi cô em gái