
ng tay.
Đến đêm, Ôn Hành Viễn mệt mỏi ngủ li bì. Di động chợt đổ chuông, Si Nhan
xót anh, muốn để anh ngủ thêm nên vội ấn nút tắt máy, sau đó lại có một
tin nhắn gửi tới.
“Đúng như chú đoán, Văn Đào đã từ Vân Nam về, vừa xuống máy bay đã đến thẳng biệt thự của Hàn Thiên Dụ. Nếu như
Hàn Nặc mất ba phần trăm cổ phần đó, lần này là chắc chắn rồi.”
Nhìn tin nhắn, Si Nhan ngây người một lúc mà vẫn chưa định thần lại được. Cô không hiểu tại sao lại nhắc đến Văn Đào, trong chuyện này, anh ta sắm
vai gì. Cô mơ hồ cảm giác được độ phức tạp của chuyện này, nhưng lại
không thể giải thích rõ được. Khẽ thở nhẹ một hơi, cô kéo lại chăn cho
Ôn Hành Viễn, vào thư phòng tiếp tục vẽ.
Công trình Kim Bích có một phần không bán ra ngoài mà giữ lại làm tài sản
cho Hoa Đô, lúc cô còn ở trấn Đại Nghiên, Ôn Hành Viễn cũng nói qua với
cô. Phòng thiết kế nhờ cô đến làm giúp, mấy ngày nay, chỉ cần có thời
gian là cô lại vào thư phòng vẽ, khiến Ôn Hành Viễn oán thán, nói là cô
bỏ rơi anh. Nhớ lại dáng vẻ cau có như trẻ con của anh khi ôm lưng không chịu cho cô đi làm, Si Nhan lại không nhịn được cười. Người đàn ông ba
mươi tuổi, trong mắt người ngoài thì mạnh mẽ chững chạc, trước mặt cô
thì hoàn toàn đánh mất hình tượng, nhưng dường như đó mới chính là Ôn
Hành Viễn cô yêu. Chỉ vì điều này đã đủ để cô mỉm cười.
Trước khi đi ngủ, Si Nhan xoa bóp chân cho Ôn Hành Viễn như thường lệ, chờ
anh gửi xong bức thư điện thử cuối cùng, cô chần chừ một lúc mới nói:
“Hành Viễn, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Anh còn tưởng em định để nghẹn đến tận mai cơ đấy. Bà Ôn thật thiếu kiên
nhẫn. Nói đi, anh chờ em cả tối rồi.” Ôn Hành Viễn cong môi cười, nụ
cười thâm thúy khó lường. Lúc cô nhắc anh có tin nhắn, anh đã chờ cô hỏi rồi.
Bị anh nhìn thấu suy nghĩ, Si Nhan hơi bối rối. Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi
mắt đen láy của anh, thấp giọng nói: “Anh có ý định giúp anh ấy à?”
“Em nói đến Hàn Nặc?” Ánh mắt Ôn Hành Viễn lại có vẻ rất tự nhiên, như thể
Hàn Nặc và họ không có mối liên hệ đặc biệt nào. Sau đó, anh thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Nói với em thế nào cho tốt đây?”
“Hành Viễn...” Tưởng anh tức giận, cô vội vàng muốn giải thích.
“Anh nên vui vì em không dám hỏi, hay nên giận vì em không yên lòng vì cậu
ta đây, hả?” Khép hờ mắt, đưa tay véo má cô, lại giữ chặt lấy cô, thấy Si Nhan sợ hãi nhìn mình, anh chợt cười, “Em đấy, quá coi thường Hàn Nặc,
cậu ta cần gì anh giúp. Người ta có khi còn nhiều mánh lới hơn anh ý
chứ, chưa biết chừng, ngày mai, trùm bất động sản sẽ là cậu ta.”
Gạt tay anh ra, Si Nhan bĩu môi, như thể không đồng tình với lời của anh.
Ôn Hành Viễn ngẩng đầu, vừa nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô là đã mềm
lòng, anh ôm chầm lấy cô, khẽ nói: “Nào, nói với ông Ôn xem, em nghĩ anh sẽ làm thế nào?”
Hơi thở ấm áp phả vào cổ cô, Si Nhan bị mấy cọng râu mới mọc của anh cọ đến phát ngứa, cô vội nghiêng đầu trốn tránh. Ôn Hành Viễn không chịu buông tha, cô càng trốn anh càng lại gần, cuối cùng tìm được đúng môi của cô. Anh siết chặt tay, ôm gọn cả người cô vào lòng, cô cũng không khống chế được mà ôm lấy thắt lưng anh.
Nụ hôn này triền miên rất lâu, bắt đầu là nhẹ nhàng, dần đến dây dưa và
cuối cùng thì nồng nàn mãnh liệt. Lúc gáy Si Nhan chạm tới gối thì cơ
thể anh cũng đè lên người cô. Cô như con mèo nhỏ, cúi đầu hừ một tiếng.
Ôn Hành Viễn thở hổn hển buông cô ra, ánh mắt nhìn cô đầy chăm chú và nóng bỏng, “Em yêu, lúc nào em cũng có thể khiến anh mất khống chế được...”
Giọng nói của anh vô cùng êm ái. Si Nhan nhổm dậy hôn lên khóe môi anh, dựa
vào lòng anh, bàn tay mơn man từ bờ vai anh đến thắt lưng rắn chắc.
Anh khẽ cọ mũi vào chóp mũi cô, nụ hôn ẩm ướt rơi lên xương quai xanh của
cô, bàn tay anh thành thục cởi bỏ đai áo ngủ của cô, rồi đặt lên bầu
ngực mềm mại.
Ánh trăng vàng vọt chiếu lên gương mặt anh. Vẻ mặt anh toát lên một sức hấp dẫn kỳ lạ. Cô cố gắng phối hợp với anh, để mặc anh hôn, mặc anh vuốt
ve. Vào một khắc giữa anh và cô không còn khoảng cách nào, giọt mồ hôi
của anh rơi xuống môi cô, Si Nhan nhắm mắt lại, kéo thấp đầu anh rồi hôn anh, cong người đón nhận anh...
Hồi ân ái trôi qua, Ôn Hành Viễn đưa tay cho cô gối đầu, từ từ nhắm hai mắt lại rồi nói: “Chờ thành phố phê duyệt, Hàn Thiên Dụ và Hàn Nặc khó
tránh khỏi chuyện đối đầu với nhau. Anh đoán là Hàn Nặc không có đến năm mươi phần trăm cổ phần.” Ngụ ý là, phần thắng của anh ta cũng không
lớn.
“Không phải trước đây anh ấy từng đến tìm Văn Đào để mua cổ phần sao?” Si Nhan lùa tay vào mái tóc rối của anh, hỏi ra mối nghi hoặc trong lòng.
Cô có được tin tức này lúc Ôn Hành Viễn nói chuyện điện thoại với Ôn
Hành Dao.
“Lấy được hai phần trăm.” Ôn Hành Viễn nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi mới
nói: “Văn Đào này không hề đơn giản, anh Hành Dao phải điều tra về anh
ta rất lâu, tin tức nên có thì không tìm được, tin không nên xuất hiện
thì lại để lộ ra. Lâu như vậy mà anh vẫn không thăm dò được anh ta, nên
anh vẫn không thể ra tay được, cũng chưa dám chắc đó là bạn hay là thù.”
Si Nhan kinh ngạc, không ngờ Ôn Hành Viễn đã đi