
g có khách, bọn mình sang đấy
chơi.” Ôn Hành Viễn lấy áo khoác mặc vào cho cô rồi ôm cô đi ra ngoài.
“Lái xe đi đi.” Si Nhan thấy Ôn Hành Viễn không định cầm chìa khóa xe theo thì lên tiếng.
Ôn Hành Viễn nhìn cô, ánh mắt thẫm lại, cuối cùng vẫn gật đầu. Ngồi trên
xe, Si Nhan cứ định nói lại thôi. Vào lần thứ ba cô nhìn đồng hồ, Ôn
Hành Viễn liền đánh tay lái, lao thẳng về phía sân bay.
Khi Si Nhan biết được đây là đường ra sân bay thì kinh ngạc nhìn anh.
“Chuyến bay cuối cùng là lúc chín rưỡi, vẫn còn gần một tiếng.” Ôn Hành Viễn
không nhìn cô, ánh mắt vẫn hướng về phía trước, giọng nói có vẻ lạnh
lùng.
“Em chỉ...”
“Chỉ cái gì? Từ lúc nhận được tin nhắn thì tâm tình bất ổn, tầm nhìn bất
định. Có phải cậu ta sắp đi không? Sáng nay mới nói thích anh, quay đầu
lại đã là vẻ không quên được, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.” Ôn Hành
Viễn trầm giọng chặn ngang lời cô, nói một thôi một hồi. Lời ra khỏi
miệng rồi anh mới hối hận, nhưng vẫn dừng xe lại, nghiêm mặt nhìn cô.
Anh rất ít khi tức giận, đối với cô thì lại càng dịu dàng hơn. Si Nhan khó
lòng quen được với vẻ tức giận của anh, mấp máy môi nhưng không nói được gì, quay mặt sang một bên.
Ôn Hành Viễn thấy cô không nói lời nào thì càng tức hơn, xoay người cô lại, “Nhìn anh.”
Trong thoáng chốc, hai mắt Si Nhan như giăng sương mù, cô ngẩng đầu đón nhận
ánh mắt của anh, đang định giải thích thì lại nghe thấy tiếng nói trầm
thấp của Ôn Hành Viễn, “Anh có thể không bận tâm việc em nhắc tới cậu ta trước mặt anh, thậm chí có thể dễ dàng bỏ qua việc em vẫn chưa quên
được cậu ta, nhưng Tiểu Nhan, đừng che giấu trước mặt anh, anh không
chịu được nếu em gạt anh.”
“Em không hề...” Lồng ngực chợt đau nhói, Si Nhan nghẹn ngào phản bác.
“Vậy em nói cho anh biết, tại sao vẫn cứ nhìn vào khoảng không thế, có
chuyện gì quan trọng phải làm, anh cũng sẽ đưa em đi.” Ôn Hành Viễn
không chịu yếu thế, ánh mắt như tia điện nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Si Nhan không thể nói lại được, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt
rơi xuống. Ôn Hành Viễn trầm mặc hai phút, cuối cùng cũng chịu khởi động xe. Từ đó cho đến lúc tới sân bay, không ai nói câu nào.
Thấy anh chống tay nhìn ra bên ngoài đến thất thần, Si Nhan cúi đầu đẩy cửa
xe. Ôn Hành Viễn nhìn theo bóng lưng của cô, sau đấm mạnh một cái vào vô lăng.
Nhìn đồng hồ, thấy có tiếng thông báo giờ bay, trước lúc vào khu kiểm tra, Hàn Nặc lo lắng ấn số của Si Nhan.
Điện thoại đổ chuông, Si Nhan cũng vừa lúc nhìn thấy anh ta. Cô cầm điện thoại, khẽ gọi, “Hàn Nặc?”
Hàn Nặc xoay người lại, thấy Si Nhan đang chạy về phía mình, anh ta cau mày, “Không phải đang ốm à, sao lại đến?”
Si Nhan thản nhiên cười, nhưng lại không khống chế được đôi mắt ươn ướt, “Anh ở đây chẳng có bạn bè, em nên đến tiễn chứ.”
Hàn Nặc lãnh đạm cười, khẽ gật đầu, lại hít một hơi thật sâu, “Lúc chiều
anh gọi điện đến công ty em, đồng nghiệp của em nói là em xin nghỉ ốm,
gọi điện thoại cho em thì tắt máy, hơi lo lắng nên mới gửi tin nhắn.
Không sao chứ?”
“Không sao, chỉ hơi sốt thôi.” Si Nhan nghĩ đến tin nhắn kia, lại bởi sự trách cứ của Ôn Hành Viễn nên hơi ấm ức, giọng nói nghẹn ngào, “Anh ấy về
rồi, anh không phải lo.”
Hàn Nặc giật mình, sau đó nở một nụ cười chua chát, “Vậy em còn đến làm gì? Nếu là anh, anh cũng sẽ không vui, mau về đi.” Nói xong, anh ta xoay
người đi.
“Là anh ấy đưa em đến.” Si Nhan nói từ phía sau anh ta, thấy anh ta dừng
lại, lưng cứng ngắc, Si Nhan nén nước mắt lại, đi đến trước mặt anh ta,
nhẹ giọng nói: “Hàn Nặc, đừng lo cho em, anh ấy rất tốt với em, thật sự
rất tốt.”
“Anh biết...” Hàn Nặc dời tầm mắt sang chỗ khác, giọng nói hơi khàn. Sao anh ta lại không biết chứ, mặc dù không ai nói với anh ta, nhưng anh ta
cũng biết rằng Ôn Hành Viễn rất tốt với cô. Lúc chiều gọi điện cho cô,
thật ra anh ta muốn nói, đừng ở đây một mình nữa, về thành phố A đi. Khi biết cô bị ốm, lại không biết cô ở đâu, anh ta rất lo lắng nên mới gửi
tin nhắn cho cô, hy vọng cô có thể nhìn thấy lúc mở máy, để xác định cô
không sao.
Si Nhan đưa mắt nhìn anh ta đi vào khu soát vé. Hàn Nặc quay người lại,
vẫy tay với cô. Cô cũng cười, vẫy vẫy tay rồi xoay người lại.
“Nhan Nhan, hạnh phúc anh hứa cho em, không làm được rồi.” Hàn Nặc mỉm cười
che giấu nỗi chua xót trong đáy mắt, “Ôn Hành Viễn có thể cho em, anh
mong cũng không được, quý trọng anh ta nhé, sớm về thành phố A đi.” Si Nhan ngồi trên bậc thang bên ngoài bãi đỗ xe, nghĩ đến lời Hàn Nặc nói, một giọt nước mắt lại nhỏ xuống.
Trái tim cô thay đổi rồi, cô thích Ôn Hành Viễn. Nhưng anh ta, vẫn cố chấp
sống trong hồi ức đã qua. Nhất thời, cô cảm thấy sự tuyệt tình của mình
không thể tha thứ được. Hai tay che mặt, cô khóc nấc lên thành tiếng.
Ôn Hành Viễn nhìn đồng hồ đếm từng giây trôi qua, đến khi quá chín rưỡi mà Si Nhan vẫn chưa quay lại. Đột nhiên anh có chút hoảng hốt, vội nhảy
xuống xe, đi nhanh về phía đại sảnh sân bay, từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng ngồi trên bậc thang.
“Tiểu Nhan?” Gọi một tiếng, thấy cô giật mình, anh vội vàng bước đến,