Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324583

Bình chọn: 8.5.00/10/458 lượt.

ột chút thôi! Nhìn điện thoại, cô như thất thần, trong ngực nhói lên nỗi đau nhẹ, như thể đang nhắc cô rằng chưa hề quên đi câu chuyện cũ.

Chuyện cũ, một từ thật nặng nề, cũng là một quãng hồi ức vừa đau thương vừa xa xăm!

Tảng sáng, ngọn đèn ne-on trước quán bar bật sáng, bóng dáng bận rộn của Si Nhan lại xuất hiện. Trông cô không được khỏe cho lắm, không có chút sinh lực nào, chẳng trách Ôn Hành Viễn lo lắng, thường xuyên gọi điện nhắc cô phải nghỉ ngơi.

Bởi quyết định quay về trấn Đại Nghiên nên liên tiếp trong một thời gian, công việc của Ôn Hành Viễn luôn qua mười hai giờ đêm. Anh day day huyệt thái dương, mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Người có năng lực không phải tăng ca mà…” Nghĩ đến lời nhắc nhở vừa không tự nhiên vừa có vẻ quan tâm của cô, khóe môi anh cong lên một nụ cười.

Cuộc sống của anh dường như đã thành quy luật, trước hai giờ thì đi nghỉ, khoảng bảy giờ rời giường, chín giờ đến công ty làm việc. Tối nay gọi điện cho cô, anh vốn muốn nói rằng anh đã đặt vé máy bay vào thứ Ba tuần sau để đến thăm cô, không ngờ đúng ngày đó cô lại về quê, lời nói tới môi rồi mà vẫn phải nuốt vào trong.

Ba năm rồi, cô cũng nên quay về một lần, trốn tránh chỉ là trong nhất thời, cuối cùng vẫn không thể trốn được cả đời.

Một hồi lâu sau, anh mở mắt ra nhìn đồng hồ, cầm lấy điện thoại gọi đến số của Trương Tử Lương.

“Hành Viễn?”

“Không quấy rầy cuộc hẹn của cậu chứ?” Ngữ khí của Ôn Hành Viễn có chút trêu đùa, anh thuận tay cởi cúc cổ áo.

“Nói cái gì đấy, vừa đưa Nhan Nhan về, yên tâm đi.” Từ lúc Ôn Hành Viễn đi, trách nhiệm đưa Si Nhan về nhà vào mỗi tối được đổ lên đầu Trương Tử Lương.

“Cảm ơn cậu, Tử Lương.” Anh nhẹ giọng cảm ơn, giọng điệu chân thành. Nếu không có Trương Tử Lương, sao anh có thể yên tâm để một mình cô ở lại nơi xa lạ lâu như vậy, nếu có cách khác, anh cũng không muốn sắp xếp như thế.

“Anh em với nhau không cần nói mấy câu đấy.” Khẽ ôm lấy Đỗ Linh, Trương Tử Lương lơ đễnh cười. Hai người quen nhau hơn mười năm, sao anh lại không biết tâm tư của Ôn Hành Viễn chứ. Từ lúc Ôn Hành Viễn ngàn dặm xa xôi đưa Si Nhan tới đây, anh biết rõ người kia đang nỗ lực làm gì rồi.

“Cô ấy…dạo này có khỏe không?” Do dự một hồi, cuối cùng anh vẫn không kìm được mà hỏi.

“Không phải cậu vừa nói chuyện điện thoại với con bé sao? Cậu cảm giác thế nào?” Trương Tử Lương nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Ôn Hành Viễn, cẩn thận hỏi lại.

“Có lúc nào cô ấy bộc lộ tâm tư với mình đâu.” Hai đầu mày khẽ nhíu lại, Ôn Hành Viễn thở dài, trừ những lúc không thể tránh được mà phải đối diện với anh, còn không thì lúc nào cô cũng ổn.

“Dạo này Nhan Nhan rất khỏe, cậu đừng lo.” Trước mặt mọi người, cô vẫn rất ổn, điều này khiến anh không biết nên nói thế nào.

“Chờ gặp mặt nhé, mình đi chuyến bay tám giờ sáng hôm mùng mười.” Mặc dù cô phải về, nhưng anh vẫn không thay đổi hành trình, nơi nào có bóng dáng của cô, thậm chí là có mùi vị của cô, anh đều rất nhớ, rất nhớ.

“Mùng mười cậu đến đây ư? Hôm đó chẳng phải là ngày Nhan Nhan về quê sao? Cậu không nói với con bé à?”

“Mình không nói với cô ấy.”

Nghe vậy, Trương Tử Lương liếc mắt nhìn Đỗ Linh, ăn ý cùng trầm mặc.

Trước đây chỉ là hoài nghi, đến giờ, Trương Tử Lương gần như dám khẳng định, hai người này đúng là quái thai rồi, một cặp điên khùng. Một người thì tương tư thành bệnh nhưng lại cắn răng chịu đựng. Một người luôn luôn trốn tránh, cứ như trái bóng lăn xinh đẹp, quả thực không chê vào đâu được, nhưng rốt cuộc, trái bóng này tròn hay vuông? Anh chỉ dám đoán bừa thế.

“Cậu suy nghĩ kĩ đi, đừng có rảnh rỗi quá mà bày trò, công ty cậu là công ty bất động sản, không phải công ty hàng không.” Trương Tử Lương nhíu mày, tốt bụng nhắc nhở.

“Cứ thế đi, đến hôm đó gặp.” Ôn Hành Viễn bỗng cứng đầu hơn, không nói thêm gì mà vội vàng dập máy.

Anh đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, nơi đó là cảnh đêm chốn đô thị dưới những ngọn đèn sáng rực.

“Vạn, gia, đăng, hỏa.” Anh thầm nói từng chữ một, đột nhiên có cảm giác mệt mỏi khó hiểu. Đâu là nơi thuộc về anh, có lẽ không đâu cả, bởi vì dường như anh — không có một câu chuyện cũ nào.

Lấy một điếu thuốc ra, làn khói trắng lượn lờ, anh vô thức nhíu mày lại, bắt đầu hoài niệm ngôi nhà xưa. Nơi đó có thể nhìn thấy được sông, có con đường đá mà mỗi lần giẫm chân đi đều phát ra âm thanh là lạ.

Lại nhớ tới đêm đó, anh cùng cô dùng chung một chiếc ô, hai người đi bộ dưới cơn mưa phùn trong con ngõ nhỏ hẹp ở Cổ Trấn. Hạt mưa rơi xuống tán ô, trong nháy mắt đã nhỏ xuống mặt đất, bắn tung tóe đến mức không thể nhận ra nó là hạt mưa nữa, rồi nó làm ướt giầy của cả hai. Ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu chưa tắt xuyên qua cửa sổ rọi ra một góc của con hẻm, nhìn xa nữa vẫn không thấy tận cùng, con hẻm nhỏ nhưng sâu hun hút…

Không có tiếng sầm rền rĩ, cũng không có tia chớp đáng sợ, chỉ có những hạt mưa phùn nhè nhẹ buông rơi. Anh nhẹ vỗ về làn da cô, khẽ ôm lấy vai cô, nghiêng ô về phía cô.

Chậm bước theo thời gian, trong nháy mắt, ba năm đã trôi qua, mà anh cũng đi được hai năm rồi. Trong khoảng thời gi


Snack's 1967