Insane
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325814

Bình chọn: 7.5.00/10/581 lượt.

n muốn thế nào?” Hàng mi Hàn Nặc run rẩy, đôi con ngươi đen láy co rút lại, anh ta lạnh giọng chất vấn.

“Cậu nói cho tôi biết cái gì gọi là trừng phạt thích đáng?” Người đàn ông rụi tắt điếu thuốc trên tay, vẻ mặt chuyển lạnh trong nháy mắt, cái lạnh như có thể đóng băng anh ta lại, “Tài khoản nhà họ Si bị đóng băng chỉ trong một đêm, Tiểu Nhan bị dồn đến bước đường cùng, lúc đó ông ta làm gì? Ông ta còn đang tính xem bước tiếp theo nên làm thế nào để nhà họ Si đi vào chỗ chết.” Hai tay nắm thật chặt, anh cố gắng kiềm chế lửa giận, “Hận thù sâu nặng đến đâu mới có thể khiến ông ta xuống tay nặng như vậy? Hả? Thương trường như chiến trường, có gan làm thì có gan chịu hậu quả. Ông ta dựa vào cái gì mà động đến cả nhà họ Si? Si Hạ làm gì sai sao? Tiểu Nhan có gì sai sao? Cậu có biết nếu như lần này nhà họ Si lại thua kiện nữa thì đổi lại được cái gì không? Năm năm, ha…” Cười lạnh một tiếng, anh đặt tay lên ngực trái, lạnh giọng chất vấn: “Cậu tự đấm ngực mà nói xem, chuyện ông ta gây ra, chỉ ngồi tù năm năm là xong sao?”

“Cậu nhớ cho kỹ, ông ta đã dồn nhà họ Si vào chỗ chết thế nào, tôi sẽ khiến ông ta phải trả lại gấp bội. Không phải chỉ có năm năm thôi sao, tôi sẽ đợi ông ta ra.”

Hàn Nặc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, chỉ mím môi không nói gì.

Nhìn đáy mắt Hàn Nặc tràn vẻ đau thương, anh nói dõng dạc từng chữ một, “Chuyện này tạm thời dừng ở đây, nhưng tôi không tha cho ông ta đâu. Chuyện nên làm hay không nên làm thì cậu cũng đã làm rồi, coi như tôi không biết. Nếu như còn gây rắc rối gì nữa, ngay cả cậu tôi cũng lôi vào đấy.”

Hàn Nặc nhìn thẳng vào anh, khóe miệng khẽ động. Giọng nói của anh rất trầm, giọng điệu dứt khoát mà lạnh lùng, “Nhớ kỹ, tôi là Ôn Hành Viễn. Nếu cậu làm tổn thương đến Tiểu Nhan, tôi sẽ khiến cậu, sống không bằng chết! Đừng nghi ngờ lời tôi nói.”

Lần đó không phải là lần đầu tiên Hàn Nặc gặp anh. Còn nhớ lúc trong nhà Si Nhan vừa mới gặp chuyện không may, Hàn Nặc đưa cô về nhà thì có nhìn thấy Ôn Hành Viễn đứng nói chuyện với Si Hạ. Anh vẫn không ngừng hút thuốc, chỉ thỉnh thoảng gật đầu. Lúc sắp đi, anh vỗ vỗ vai Si Hạ, như thể đang động viên, hoặc cũng như an ủi. Đầu tiên, Si Hạ nhíu mày, sau đó miễn cưỡng cười, đấm trả một cái lên vai Ôn Hành Viễn. Sau đó, anh ta thấy hai người họ bắt tay nhau.

Anh ta không biết Ôn Hành Viễn là ai, cũng chưa bao giờ nghe Si Nhan nhắc đến. Nhưng, anh ta đoán rằng quan hệ của anh với Si Hạ không hề tầm thường. Lúc này, người có thể ra mặt thay nhà họ Si vốn là không có, mà anh, dường như có thể làm một cách dễ dàng.

Tại đám tang mẹ Si Nhan, Hàn Nặc thấy Ôn Hành Viễn lần thứ hai. Anh mặc bộ âu phục đen, hai tay đút trong túi quần, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng Si Nhan rất lâu.

Lúc Si Nhan khóc rút ruột gan, anh nhanh chân bước đến, kịp thời đỡ lấy thân thể sắp gục ngã của cô rồi ôm cô vào lòng, rất chặt…

Hàn Nặc có thể thấy rõ ánh mắt đó, là tình cảm dịu dàng sâu sắc, tràn đầy tiếc thương, là ánh mắt của một người đàn ông nhìn người con gái mình yêu.

Giữa biển hoa trắng, đôi mắt ướt đẫm của cô, vẻ mặt tuyệt vọng, tất cả đều khiến người khác đau lòng, nhưng anh ta không có dũng khí tiến tới.

Hồi lâu sau, Hàn Nặc nhắm mắt lại, nghẹn giọng nói, “Nhan Nhan, xin lỗi em.”

Trong ấn tượng khắc sâu của anh ta, dường như Ôn Hành Viễn có một ánh mắt có thể xuyên thấu mọi vật, khiến cho người trước mặt không thể ẩn nấp, và giọng nói của anh thì vẫn thường xuyên quanh quẩn bên tai Hàn Nặc.

“Hàn Nặc, một cơ hội cuối cùng, chuyến bay lúc ba giờ.” Nắm chặt điện thoại, anh ta không nói gì, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

Thời gian trôi qua từng giây, năm phút đồng hồ mà dài đằng đẵng như năm năm. Ngay lúc Hàn Nặc định lên tiếng thì Ôn Hành Viễn đã cúp điện thoại trước.

Anh cho Hàn Nặc năm phút cuối cùng, nhưng anh ta dùng năm phút trong trầm mặc để kết thúc mối tình đầu của Si Nhan.

Năm phút trôi qua, Hàn Nặc ngồi phịch xuống ghế salon, nhìn sắc mặt đáng sợ của mình trong gương.

Bi thương và tuyệt vọng.

Năm phút trôi qua, Ôn Hành Viễn không chần chừ nữa, dứt khoát nắm tay Si Nhan, đưa cô về phía nam, một lần đi những ba năm.

Rất kiên định, dứt khoát.

***

Lúc về nhà thì cũng đã là đêm khuya.

Nằm ngang trên chiếc giường rộng, anh ta tiện tay vớ lấy cái gối, ôm vào ngực, trong lúc mơ mơ màng màng liền thiếp đi.

Giấc ngủ không được yên, anh ta liên tục nằm mơ, lúc tỉnh lại thì bên ngoài vẫn một màu đen kịt. Không bật đèn, anh ta cứ mở to mắt cho đến khi phía chân trời lòe vầng sáng. Day day huyệt thái dương, anh ta mới cầm quần áo vào phòng tắm.

Anh ta cố gắng khiến mình trở nên bận rộn, chỉ sợ không khống chế được mà lại nghĩ đến cô. Nhưng dù mệt đến mức hai mắt không mở ra nổi, bóng dáng cô vẫn chập chờn trong đầu.

Thì ra, nhớ một người lại đau đớn đến thế.

Bảy giờ, anh ta đứng trước cửa sổ, ấn dãy số quen thuộc.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Không nhớ là cả tháng nay đã nghe bao nhiêu lần câu nói này, vậy mà anh ta vẫn cố chấp bấm mấy con số đó, vừa kiên n