
ng thể lẩn tránh
trước mặt anh, cũng không cần phải che giấu.
Ôm chặt
lấy cô, chia sẻ nỗi đau thương trong lòng cô, dường như anh chỉ có thể
làm thế, và anh cũng nhất quyết sẽ làm như vậy. Ba năm trước đây, anh
cùng cô tiễn đưa mẹ, ba năm sau, anh đưa cô đến thăm mẹ, như vậy thì ba
năm nữa, anh sẽ đứng ở chỗ nào? Mặc kệ đi. Chỉ hy vọng, có thể đến được
ngày nào thì đến, có điều, anh hy vọng lâu một chút, lâu thêm một chút!
“Thật ra Tiểu Nhan sống rất tốt, ăn ngon, ngủ ngon, bác nhìn xem, béo hơn rồi này, rõ nặng, cháu ôm thế thôi mà đã cứng tay rồi.” Vỗ lưng cô như dỗ
một đứa trẻ, giọng điệu lơ đễnh của Ôn Hành Viễn xoa dịu đi nỗi ưu
thương trong lòng cô, “Bác nên nói hộ cháu đi ạ, cô nàng này cứ không có việc gì là lại bắt nạt cháu, có khi tức giận là cứ trút hết lên cháu,
giờ lại phải nhờ vả cháu rồi…” Cảm giác được người trong lòng hơi run
run, lại cấu một cái vào cánh tay mình, anh cúi đầu, nói tiếp, “Năm đấy, bởi vì cháu trèo cây hái táo chưa chín, bà ngoại mắng cháu là đồ ngớ
ngẩn, vừa lúc, Tiểu Nhan nhớ dai hơn bất kỳ ai, hơi một tý là lại làm
tổn thương cháu, xem ra cháu không trở tay được rồi. Bác nói xem, có
phải cháu nên cố gắng để thông minh hơn không? Chắc là cháu phải học
người nào từng học đại học rồi…”
Nghe vậy, Si Nhan mỉm
cười, ngửa đầu trừng mắt nhìn anh, “Em từng học đại học đây này, sao
không thấy anh khen em thông minh?”
“Anh chưa từng khen à?” Anh giả vờ hồ đồ, dùng khăn tay lau khuôn mặt tèm lem như mèo của cô.
“Anh toàn mắng em là đồ ngốc, đến giờ cũng chưa từng khen em.” Cô bĩu môi, dáng vẻ như đang đầy một bụng ấm ức.
Anh mỉm cười, vừa dịu dàng vừa có vẻ cưng chiều, “Đúng là lỗi của anh rồi,
Tiểu Nhan của chúng ta không những thông minh mà còn dũng cảm, khó khăn
gì cũng không quật ngã được, quả là nữ trung hào kiêt. Thế được rồi chứ
hả?”
“Em vẫn chưa đủ dũng cảm…” Si Nhan ngập ngừng, cô
biết anh đang động viên mình, cúi đầu sợ hãi nói, dáng vẻ như của cô vợ
bé nhỏ khiến anh bỗng nảy sinh khát vọng được hôn cô.
Ho nhẹ một tiếng, kéo cô đứng dậy, anh nói, “Đủ rồi. Không nên yêu cầu
mình nhiều, mỗi người đều có lúc yếu ớt, đây là điều cho phép.” Anh đưa
tay vén tóc ra sau tai cho cô, rồi nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay
dày rộng của mình, “Đừng tự trách mình nữa, không ai trách em cả, chuyện này không hề liên quan đến em. Tất cả chỉ là quá khứ, người đi rồi
không thể quay lại được, còn người sống cũng đều rất ổn, chỉ riêng em là không ổn.” Anh dừng một chút, ánh mắt thương cảm rơi trên đỉnh đầu cô,
“Tiểu Nhan, đừng như vậy nữa, nếu đã quyết định trở về, bất luận là tạm
thời hay ở lại lâu dài thì cũng phải thật thoải mái. Ba năm rồi, nói
thật, thời gian đó không ngắn, cái gì đáng buông, cái gì đáng giữ, còn
cần anh phải nói sao? Dũng cảm lên, còn có anh ở bên cạnh em. Nhé?”
Si Nhan ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy Ôn Hành Viễn lúc này hoàn toàn xa lạ. Không phải là người đàn ông thích đấu võ mồm với cô, mà lúc này,
anh chững chạc, chín chắn. Đôi mắt thâm trầm như nhìn thấu tâm tư của
cô, như thể có thể nuốt trọn cô trong tích tắc, nhưng lại âm thầm tiếp
thêm sức mạnh cho cô. Lòng cô rạo rực, mãi lâu sau, cô mới tìm thấy
giọng nói của mình, “Cảm ơn anh!”
Anh cười thản nhiên,
không che được nỗi mất mát. Cô mãi mãi chỉ có ba chữ này để nói với anh, anh chờ mãi chờ mãi, dường như cũng chỉ có thể chờ được một câu cảm ơn
này. Nhưng, anh tỏ ra bình tĩnh, vẫn mở miệng trêu chọc cô như mọi ngày, “Nói mồm thôi không đủ, mời anh ăn cơm đi, thiếu gia đây đói đến hoa cả mắt rồi.”
“Được, được, Ôn thiếu đói bụng, để chị đây dẫn cậu đi ăn cơm.” Si Nhan cũng cười, rút tay ra đấm một cái vào ngực anh.
“Gì cũng dám nói. Hình như anh đây lớn hơn em rất nhiều.” Đưa tay vuốt tóc cô, anh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thế thì anh là người già rồi, không được nhịn đói.” Si Nhan cười thản
nhiên, xoay người cúi đầu thật thấp trước mộ mẹ, “Mẹ, Tiểu Nhan đi đây,
hôm khác lại đến thăm mẹ.”
Ôn Hành Viễn cũng cung kính cúi đầu rồi ôm cô rời đi.
Người kêu đói vốn là Ôn Hành Viễn, nhưng khi đi ngang qua siêu thị, Si Nhan kêu anh dừng xe lại. Cô chạy vọt vào trong, dáng vẻ như thể trong đó là những thứ không mất tiền mua, chạy như ăn cướp. Kết quả thì có thể đoán được, cô quét sạch ví của mình, mua một đống đồ ăn vặt, sau đó không đợi Ôn Hành Viễn động tay đã hai tay hai túi thức ăn to xách lên xe.
“Lớn rồi mà vẫn thích ăn mấy cái thứ này.” Chẳng trách cô gầy như cái que thế này, xem ra cô không có thói quen ăn uống cố định, kiểu gì cũng phải có người quản. Ôn Hành Viễn cau mày lại.
“Nói với anh chẳng được gì mà lại bị anh cản. Mấy cái này vừa ngon lại vừa tiện, được cả đôi đường còn gì. Anh nghĩ là ai cũng như anh đấy, nhàn hạ thì đi đánh golf, đói thì tùy tiện vào một nhà hàng cao cấp nào đó. Cái đấy gọi là thừa tiền đem đốt.” Cô liếc mắt ngạo nghễ nhìn anh, nhét một miếng sô-cô-la vào miệng.
“Đại tiểu thư ơi, em nói đánh golf là loại vận động đốt tiền, nhưng anh cũng đi đánh tennis với em đấy, mồ hôi đổ như mưa, thế mà còn chưa hài lòng à?” Anh chớp mi, thấy cô bĩu