
em vào trong đây.” Nói xong, không chờ Si Hạ đáp lại thì cô đã đẩy cửa vào, che khuất bóng lưng ngay say cánh cửa.
Si Nhan thu hồi ánh mắt, không nói lời nào mà đi lướt qua Si Hạ, lại đột nhiên bị Si Hạ tóm cổ tay.
“Sao anh lại không vui?” Người nói là Si Nhan, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, chuyện này vốn là rất hiếm thấy.
Phản ứng của anh rất kỳ lạ, ánh mắt rõ ràng hiện vẻ chất vấn, không dễ dàng
bỏ qua. Cả tiếng gọi “Viễn Đằng” kia lọt được vào tai Si Nhan, quá mức
thân thiết.
Bị cô hỏi như vậy, Si Hạ lập tức tỉnh táo,
càng muốn che giấu lại càng dễ bị người ta phát hiện ra, nhất là trước
mặt cô em gái nhạy cảm. Buông tay ra, anh mỉm cười vuốt tóc cô, giọng
điệu ôn hòa, “Mau vào thôi, Hành Viễn chờ sốt ruột rồi.”
Si Nhan bình tĩnh nhìn anh vài giây rồi không nói gì nữa mà theo sau anh đi vào phòng.
Vào đêm, sau khi đã nằm trên giường, cô trở mình liên tục mà vẫn không ngủ
được. Cảnh tượng lúc tối lại một lần nữa hiện ra trước mắt, trái tim mẫn cảm lại mơ hồ chua xót. Ôm chăn trong bóng đêm hồi tưởng lại, trong
lòng cô dâng lên cảm xúc rất khó tả, bất giác, dòng suy tư lại trôi về
bốn năm trước.
Hàn Nặc đứng dưới sân trường xem đồng
hồ, đến khi thấy Si Nhan chạy về phía mình, anh ta liền nhanh chóng ra
đón, cầm tay cô, không ngại ngùng mà hôn lên trán cô, “Còn nhiều thời
gian, không cần chạy vội thế làm gì.”
Si Nhan đỏ mặt,
khẽ đẩy anh ta ra, thấy không có sinh viên nào chú ý đến thì mới nói:
“Nhược Ngưng muốn lôi em đi dạo phố, vất vả lắm mới trốn đi được đấy.”
Hàn Nặc cười, đưa ngón tay vuốt nhẹ qua má cô rồi ôm cô vào lòng, “Em có
thể mời cô ấy đi cùng, xong việc thì cùng ăn cơm luôn.”
“Bạn ấy nói là làm bóng đèn nhiều không tốt.” Si Nhan ngẩng mặt nhìn anh ta, “Hội sinh viên chỗ bọn anh có anh chàng nào ưu tú mà đạo dức tốt thì
giới thiệu cho cô nàng đi.”
“Nói gì cơ?” Hàn Nặc cau
mày nhìn cô, bất đắc dĩ nói, “Đã nói là ưu tú rồi mà còn nghi là có đạo
đức hay không, câu này có vấn đề.”
“Người ưu tú đương
nhiên là thành tích xuất sắc như anh rồi, lại còn đẹp trai nữa chứ.
Nhưng người như thế chưa chắc đã là người tốt, cho nên phải chọn kỹ một
chút, nếu làm qua quýt, tìm phải người thích đánh bạn gái thì thảm
luôn.” Si Nhan không để tâm đến vẻ gườm gườm của Hàn Nặc, vẫn nghiêm túc nói, “Có được không hả?”
“Có cũng không giới thiệu cho em quen trước, ngộ nhỡ em hoa mắt thì sao đây.” Ánh mắt Hàn Nặc đậm ý
cười, anh ta nghiêng đầu nhìn cô, thấy Si Nhan lườm mình thì liền chớp
mắt, “Có đúng không? Mấy lần đến xem anh thi đấu, em toàn ngắm người
khác nhiều hơn ngắm anh.”
“Đâu mà?” Si Nhan bĩu môi,
“Mấy cuộc thi đấy chán chết, tranh luận với anh vấn đề con gà có trước
hay trứng có trước còn hay hơn, hoặc tốt nhất là về phòng ngủ nướng. Nếu không phải vì có anh tham gia, cho kiệu tám người khiêng đến em cũng
không thèm đi xem.” Càng nói càng tức, cô hằm hằm, “Anh đúng là không có lương tâm, oan cho em quá cơ.”
Hàn Nặc không nhịn cười nổi, khẽ ôm bả vai cô, giọng nói dịu hẳn, “Anh sai rồi, đây chỉ là anh
không muốn tên Trương đẹp trai đấy bám theo em thôi. Nhan Nhan đừng giận nữa mà.”
Nghĩ đến anh bạn cá biệt ấy, Si Nhan cười khì khì, “Cái gì mà Trương đẹp trai chứ, như con dế mèn, làm sao so với anh được.”
Hàn Nặc hớn hở mặt mày, hơi dùng sức một chút
đã kéo được Si Nhan vào lòng, còn định nói gì nữa thì liền thấy có một
nữ sinh đi đến.
“Hàn Nặc?” Tạ Viễn Đằng thản nhiên cười, ánh mắt rơi lên tay Hàn Nặc.
Si Nhan bình tĩnh rời khỏi vòng tay Hàn Nặc. Dù sao đây cũng là trường học, chuyện yêu đương nên kín đáo một chút.
“Anh đoán người hùng biện chính sẽ là em mà, Tạ Viễn Đằng.” Hàn Nặc mỉm
cười, cũng không bỏ cánh tay đang ôm vai Si Nhan xuống.
“Tạ Viễn Đằng?” Si Nhan kinh ngạc, quên cả phép lịch sự, khẽ nhếch miệng
nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, không thể nào tìm thấy mối liên hệ với
cô bé hay nghịch bùn với cô lúc còn nhỏ, “Cậu là Tạ Viễn Đằng?”
Tạ Viễn Đằng nhìn cô gái buộc tóc đuôi ngựa, quả nhiên không nhận ra, nhưng vẫn sững sờ gật đầu.
Si Nhan hưng phấn kéo tay cô ấy, “Mình là Si Nhan này, còn nhớ không? Anh mình là Si Hạ.”
“Si Nhan?” Tạ Viễn Đằng sửng sốt, đánh giá Si Nhan một hồi, dường như trong lúc nhất thời không thể tin được cô gái thanh tú trước mặt này là con
bé hay đánh nhau với cô trước đây.
Có lẽ là do tính
lạnh lùng trời sinh, gặp lại sau bao nhiêu năm, Tạ Viễn Đằng không hề có vẻ thân thiện như Si Nhan, điều này khiến Si Nhan có chút thất vọng.
Sau đó, Hàn Nặc vội vàng sắp xếp công việc trước cuộc thi hùng biện,
không e dè mà tống bạn gái vào phòng ông anh ở bên cạnh, dặn dò cô không được chạy lung tung, lại nói với Lý Ngôn: “Trông cô ấy nhé, đừng có mà
lơ là.”
“Được rồi sáu à, vợ cậu không phải đứa lên ba, nếu lo thì đưa lên sân khấu cùng đi…”
“Nói cái gì đấy?” Si Nhan vừa ngồi xuống, nghe thấy Lý Ngôn gọi mình là vợ
Hàn Nặc thì đỏ mặt, duỗi chân đá anh ta một cái, khiến Lý Ngôn trừng mắt nhìn Hàn Nặc, “Chỉ có cậu mới thu phục được con bé này, anh thì không
thể kiểm soát nổi.”
Mấy người đứng cạnh Hàn Nặc cùng
cười