Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hư Nguyệt Hoa Mãn

Hư Nguyệt Hoa Mãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321235

Bình chọn: 8.5.00/10/123 lượt.

Không: hư không, trống rỗng

—————————-

Lần đầu tiên nhìn rõ mặt hắn, ta đã tin, khuôn mặt đó là Phật.

Khi đó, ta tất nhiên còn trẻ, lại không muốn nỗ lực, rốt cục để tuổi

xuân qua đi. Kết quả là, có hối hận cũng không thể khóc than, chung quy

chỉ có sự cô độc.

***********

Từ hai năm nay, Bằng quốc chìm trong loạn lạc, ta mặc dù không hiểu

chuyện, nhưng cũng biết mọi chuyện trong cung đang rối như tơ vò.

Tỷ tỷ từng gửi bồ câu đưa thư cho ta, trong thư viết: Trong nước khắp nơi đều là người chết đói, dân chúng cực khổ, lầm than.

Khi đó ta đã không có dũng khí đi ra bên ngoài tìm hiểu, ta nghĩ

những lời này là của tỷ tỷ, nhưng chỉ vì không thấy thảm trạng ở dân

gian, nên trong lòng cũng chỉ là suy đoán. Bởi vì vài chữ đơn giản này

không thể nói lên điều gì.

Ta chỉ biết, nội loạn đã lan tràn đến mức khó mà kiềm chế được, không hề đơn giản như hoàng thất vẫn tưởng, ta không biết vị Trì Vân đại

tướng kia vì sao phải dấy lên bạo loạn, nếu nói vì cái gọi là công bằng

chính trực, như vậy cuối cùng thu lại được cái gì? Chẳng lẽ là thế sự

loạn lạc không biết khi nào mới dứt?

Phụ hoàng đã qua đời không hiểu, mẫu hậu tuổi đã cao cũng không hiểu, ta không hiểu, lại càng không có người hiểu.

Đêm đó phụ hoàng bị người ám toán, mẫu hậu đem ta cùng tỷ tỷ đưa ra

khỏi cung. Mẫu hậu là một phụ nữ kiên cường như sắt đá, bà muốn chống đỡ đại cục, muốn một tay che cả bầu trời. Bà nghĩ bà có thể, nhưng ta

biết, mẫu hậu thật sâu trong tim là yếu ớt như thế nào.

Năm đầu tiên chúng ta sống bên ngoài cung, nhận hết bao nhiêu cực

khổ, liên miên không dứt, bốn người hộ vệ đại nội mang theo chúng ta đi

về hướng tây, một đường vượt qua đại mạc, đáng tiếc đến tận đây vẫn

không tránh được truy sát. Nhưng chúng ta biết rõ, cả hai vẫn bị truy

sát, nghĩa là mẫu hậu đã thua dưới quyền lực của Trì Vân tướng quân.

Diệt cỏ tận gốc, đạo lý này ta hiểu, nhưng thực ra cũng không hiểu.

Sau một năm lưu lạc, tỷ tỷ gả đến Khích Diệp thành giữa đại mạc xa

xôi, phu quân của nàng là một người họ Võ, hắn không dám nói là xuất

chúng, nhưng là một người thành thật, thẳng thắn. Tỷ tỷ nói, cứ đi lang

thang khắp nơi, không bằng dừng lại ở nơi nào đó, nàng nói tâm cùng thân đều quá mệt mỏi, không biết sau này sẽ thế nào.

Ta nghĩ, tiếp tục hành trình cuối cùng chỉ có một mình ta.

Chúng ta trao đổi bồ câu đưa thư, bằng bất cứ giá nào, ta vẫn cùng

với hai người hộ vệ trở lại Bằng quốc. Ta tin, nơi loạn lạc vĩnh viễn an toàn.

Cũng từ sau đó, ta mới biết được cái gọi là địa ngục trần gian. Hỗn loạn, lòng người chung quy đều là hỗn loạn.

Ba người chúng ta gian nan vất vả tìm đến nơi cực bắc của Bằng quốc,

tại đây có một ngọn núi, tên gọi Khương Sơn, núi hình dáng như gừng đỏ.

Nơi này cực kì hẻo lánh, hiếm khi có người ngoài xâm nhập.

Trên đỉnh núi tọa lạc một am ni cô, tên gọi Vô Lai Am. Sườn núi có

một ngôi chùa, tên gọi Thông Lạc Tự. Đều đã chịu thử thách của Phật ,

nhưng ta chỉ hi vọng được một phần giác ngộ mà thôi.

Hai hộ vệ đi theo ta là những người võ công tốt nhất trong cung, một người tên Sùng, người còn lại tên là Tuyên.

Ta vốn muốn ở nhờ tại Vô Lai am, nhưng hai người họ đối với người ngoài có điều lo lắng, đều nhất trí phản đối.

Vậy nên chúng ta định cư ở chân núi, ở đây quanh năm không có người

lai vãng, trong thôn trang chỉ có hơn hai chục nóc nhà, xen lẫn với đồng ruộng.

Cuộc sống an nhàn như vậy, tại sao không ở lại?

Quãng thời gian lưu lạc khắp chốn cuối cùng cũng chấm dứt.

Chúng ta cải trang thành ba huynh muội một nhà, sáng sáng thức dậy, chăm lo cho mảnh vườn nhỏ sau nhà.

Mỗi ngày Sùng theo ta lên Vô Lai Am dâng hương bái Phật, ta thứ nhất

trả thù nhà, thứ nhì lo nợ nước, thứ ba vì mẫu hậu. Kỳ thực như vậy

chẳng qua là do chính mình tạo nghiệt, xưa kia ta đã từng là kẻ được

hưởng thụ sung sướng vô kể nhưng lại vô cùng ích kỉ cùng bất tài.

Mỗi ngày lên núi, chẳng qua là để giết thời gian mà thôi.

Suốt một năm ở lại đây, ta chưa từng một lần bước chân lên Thông Lạc

Tự, chỉ vì Sùng không muốn, hắn nói trong chùa toàn là nam tử, khiến hắn tâm bất an. Ta biết, thật ra hắn chỉ là lo nghĩ quá nhiều mà thôi.

Bởi vì một năm dần dần qua đi, còn ai nhớ được ta đã từng là Hoài Cơ công chúa?

Tỷ tỷ đã mấy lần gửi thư, hỏi ta sống ở nơi nào, còn hứa chắc chắn sẽ đến thăm ta, khiến ta thỉnh thoảng lại nhớ về thời gian tươi đẹp trước

kia, khi còn là Hoài Cơ cùng Nguyên Cơ công chúa, ít nhất chúng ta còn

may mắn, khi cách xa ngàn dặm vẫn còn nhớ đến nhau.

Cả một năm, 365 ngày, ta mỗi sáng đều lên núi, tình cảm đối với ni cô trong am rất tốt.

Ngẫu nhiên có một đêm, trời đổ mưa lớn, bên ngoài gió lạnh rít gào,

mái nhà vì thế mà bị sụp, khi đó đã là đêm khuya, chung quanh nhà cửa

đều đã tắt đèn, đóng cửa cài then chặt chẽ, không có ai muốn giữa đêm

tối mở cửa cho người không thân thích vào nhà.

Ta cùng hai người quyết định đến ngôi chùa ở sườn núi tránh mưa.

Ta vẫn nhỡ cũ cơn mưa đêm đó, rất lớn rất lớn, cho dù Sùng và Tuyên

đều nhường áo tơi cho ta mặc, nhưng cái lạnh vẫn không ngừng lan đến tận xương tủ