
em yên tâm,
anh sẽ không để trên người em lưu lại sẹo! Em đừng đau lòng, đừng buồn,
anh sẽ đau lòng!”
Yên Lam dùng bàn tay mệt mỏi vuốt ve khuôn mặt của Cận Thế Phong, hơi mỉm cười, nói: “Là một chữ ‘Phong’ sao! Không sao, em thích, giữ lại cũng rất tốt! Hơn
nữa, em không có trách anh mà! Chỉ là, gọi anh là Thế Phong, em có chút
ngại ngùng.” Trên khuôn mặt tái nhợt đã hơi lộ ra chút ửng đỏ.
Suy nghĩ cẩn thận ý của Yên Lam rồi, Cận Thế Phong rất cảm động, bây giờ hắn làm sao nhẫn tâm cự tuyệt Yên Lam đây?
“Được rồi! Anh đồng ý với em, Để em giữ lại chữ ‘Phong’ kia.” Cận Thế Phong thương tiếc nói.
“Được rồi, em cũng nên nghỉ ngơi rồi.” Cận Thế Phong nói, đứng dậy muốn bước ra khỏi cửa, hắn còn muốn cùng hai
người bên ngoài kia trao đổi một chút về việc tiếp theo nên xử lý như
thế nào. Còn nữa, cha con Kim Bất Hoán, hắn sẽ không bỏ qua bọn họ!
“Hôm nay có thể không rời đi hay không? Em muốn anh ở lại bên cạnh em.”Trong lòng Yên Lam có mong mỏi nhỏ nhoi, hy vọng người trước mặt có thể ở lại cùng nàng!
“Được rồi! Anh ở bên cạnh em.” Cận Thế Phong dịu dàng trả lời.
Cứ như vậy, Yên Lam lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, bởi vì cuối cùng lòng của nàng
không còn băn khoăn nữa, nàng khẳng định tin tưởng người trước mặt cũng
thích nàng! Nàng không muốn hỏi những người bắt cóc của nàng ra sao rồi, cuối cùng cũng chỉ là thêm một chuyện lo lắng trong cuộc sống của nàng
mà thôi. Yên Lam dần dần nhắm hai mắt lại, có Cận Thế Phong bên người,
Yên Lam rất nhanh liền nặng nề đi vào giấc ngủ.
Nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Yên Lam, Cận Thế Phong nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh
nàng, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, cảm nhận hơi ấm của nàng, muốn
xóa đi nỗi đau đớn khi mất đi nàng. Hiện tại Lam Lam thật sự đang nằm
trong lòng mình, lần đầu tiên hắn đã cảm thụ được hạnh phúc.
Đã cảm nhận được sự ấm áp xung quanh, Yên Lam liền hướng tới gần nguồn
nhiệt, khi tìm được nguồn nhiệt rồi, nàng lại như một đứa trẻ tìm được
kẹo, nở nụ cười! Cọ xát trong ngực Cận Thế Phong, muốn tìm một vị trí
thoải mái hơn nữa, muốn tìm thấy nơi mà cả đời này nàng rất muốn dựa
vào.
Mang Yên Lam đang say ngủ nhẹ
nhàng đặt lên giường, Cận Thế Phong nhẹ nhàng đứng dậy, lặng lẽ đi ra
cửa, nếu không phải bên ngoài vẫn còn hai người kia đang chờ ở phòng
khách, hắn cũng không muốn rời khỏi Yên Lam.
“Lam Lam thế nào rồi?” Trần Mạt và Kỷ Tồn Viễn vừa nhìn thấy Cận Thế Phong liền cất tiếng hỏi.
“Cô ấy không có chuyện gì nữa rồi, bây giờ đang ngủ.” Cận Thế Phong cất tiếng nói. “Trần tiểu thư, chuyện lần này, thực sự cảm ơn cô. Nếu như không có cô, tôi cũng sẽ không khinh địch như vậy mà vẫn có thể cứu Lam Lam ra.” Hắn chân thành nói lời cám ơn với Trần Mạt.
“Không cần, Lam Lam cũng là bạn của của tôi, đây là chuyện nên làm. Còn anh, anh muốn làm thế nào với cha con Kim Bất Hoán?” Trần Mạt hờ hững nói.
“Bọn chúng, đã có dũng khí làm ra chuyện này, như vậy nhất định cũng có dũng khí gánh chịu nhận lấy hình phạt nghiêm khắc!” Cận Thế Phong lạnh lùng nói.
“Tồn Viễn, ngày mai đem toàn bộ chứng cứ phạm tội của cả hai cha con Kim Bất Hoán đưa đến cục cảnh sát đi, còn nữa, những việc bọn chúng làm trước
đây, cũng tiết lộ toàn bộ cho cảnh sát và giới truyền thông, tôi tin,
giới truyền thông đại chúng sẽ rất sẵn sàng tiếp nhận tin tức về Kim
Bất Hoán và Kim Dục Nhi. Tôi muốn khiến cha con Kim Bất Hoán thân bại
danh liệt.” Cận Thế Phong nói, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, dám đả thương làm hại người của hắn, đều không có kết cục tốt.
“Vâng, tổng tài, tôi đã biết.” Kỷ Tồn Viễn đáp lời.
Trần Mạt nhìn người đàn ông ngang ngược trước mặt này, trong lòng đã có chút sợ hãi, nếu ai trở thành kẻ đối đấu với hắn. Thế thì, cũng là một việc
hết sức bi thảm.
Cận Thế Phong trở
lại phòng, nhìn thấy Yên Lam bất an cau mày trong giấc ngủ thì cực kỳ
thương xót, Lam Lam vẫn chưa quên được thương tổn Kim Dục Nhi gây ra cho nàng. Hắn ngã người nằm lên giường, nhẹ nhàng kéo Yên Lam vào lòng,
nhìn Yên Lam gắt gao mà dựa sát vào trong ngực mình, vẻ mặt bất an trên
mặt lập tức biến mất, Cận Thế Phong an tâm mỉm cười.
Sau vài ngày tĩnh dưỡng, cơ thể Yên Lam đã dần dần bình phục trở lại. Sắc
mặt đã trở nên hồng hào, không còn vẻ tái nhợt như trước.
“Thế Phong, anh đã làm gì với con gái của Kim Bất Hoán?” Yên Lam hỏi Cận Thế Phong, tuy rằng Kim Dục Nhi đối xử với nàng như vậy,
thế nhưng, Yên Lam vẫn là thiện lương không hy vọng Cận Thế Phong trả
thù bọn họ.
“Vẫn chưa thế nào cả, chỉ báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lí bọn họ.” Cận Thế Phong vân đạm phong khinh nói. Hắn không có gì phải phân trần giải
thích cả, không muốn để Yên Lam biết con gái Kim Bất Hoán vì sự việc vỡ lở, không chịu nổi đả kích, Kim Bất Hoán bệnh cũ tái phát, bây giờ vẫn
còn ở phòng bệnh của nhà giam, còn Kim Dục Nhi không chịu nổi những lời
lời đồn đãi bên ngoài mà tinh thần rối loạn, được đưa vào bệnh viện tâm
thần.
“Được rồi, đừng nghĩ tới bọn họ nữa, hôm nay cảm thấy cơ thể thế nào? Lam Lam.” Cận Thế Phong ôn nhu nói.
“Uhm, tốt hơn nhiều rồi. Vết thương trên vai cũng không còn đau nữa.” Y