
a nàng.
Một chất lỏng
ấm áp chậm rãi chảy theo hộc mắt của hắn xuống hai má, rồi xuống đến
quai hàm và rơi xuống bụng dưới của Yên Lam, lần lượt từng giọt, những
giọt lệ nóng hổi làm ấm bỏng Yên Lam khiến toàn thân nàng run lên.
Cận Thế Phong đưa mặt mình vùi sâu vào bụng dưới Yên Lam, cứ như là đứa trẻ còn đang ở đó, thì thầm nói chuyện với nó.
Yên Lam vươn tay, nhẹ nhàng xoa tóc Cận Thế Phong, nước mắt cũng tuôn trào
bên hốc mắt. Nàng vẫn cho rằng mất đi đứa con là rất đau đớn, chỉ có
mình mới phải chịu đau đớn bởi vì dù sao đó cũng là 1 phần máu thịt của
mình. Nàng cứ ngấm ngầm chịu đựng không bộc phát, thế nhưng thật không
ngờ...
Hiện tại, nàng mới biết được rằng Cận Thế Phong cũng đau
khổ không kém gì, ban ngày hắn che giấu nỗi đau, giả bộ bên ngoài rất
mạnh mẽ, thực chất trong thâm tâm đau khổ mà không ai biết. Mãi đến khi
đêm đến, mới cho phép thả lỏng bản thân, bộc lộ nỗi đau. Tại đây, đêm
lạnh như nước, đau khổ như thủy triều xâm nhập trái tim càng làm người
ta khó chịu.
Nhìn bộ dạng Cận Thế Phong, Yên Lam nắm chặt tay hắn rồi ôm vào lòng. Nàng hiểu rõ rằng không có cách nào có thể rời xa Cận
Thế Phong, mặc dù bọn họ năm lần bảy lượt cãi nhau, nàng cũng lần nữa bị tổn thương, thế nhưng nàng thật sự rất yêu hắn.
"Đừng có rời xa
anh" Cận Thế Phong trầm giọng nói những lời từ đáy lòng vào tai Yên Lam
"Lam Lam, đừng rời xa anh, đừng để anh mất đi con rồi lại mất cả em nữa, như vậy anh sẽ chịu không nổi"
Yên Lam chậm rãi không trả lời,
Cận Thế Phong càng ôm chặt Yên Lam ở trong lòng, hắn hơi sợ, sợ không
dám ngẩng lên, hắn sợ lại nghe trực tiếp Yên Lam cự tuyệt mình.
Thời gian chậm rãi trôi, Cận Thế Phong vẫn cúi đầu, không dám liếc nhìn Yên Lam, mãi đến khi hắn nghe được tiếng Yên Lam nức nở.
"Yên Lam, đừng khóc" Cận Thế Phong nhẹ nhàng lau nước mắt cho Yên Lam "Xin
lỗi, là anh sai, là anh có lỗi, anh không nên nghi ngờ em, em tha thứ
cho anh nhé"
Yên Lam giãy dụa lắc đầu "Em không nên nhẹ dạ, em không nên ở lại đây. Vì sao em không có cách gì rời xa anh được?"
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, những giọt lệ đã chứng tỏ Yên Lam đã chịu
khuất phục, kiên trì mất ngày nay đến giờ, nhìn Cận Thế Phong ngồi một
mình trong phòng tối khóc thút thít, trong nháy mắt mọi giận dỗi đều
tiêu tan.
"Đó là bởi vì em yêu anh, và anh cũng yêu em" Mắt Cận
Thế Phong phát ra những tia sáng kỳ dị, ấm áp chăm chú nhìn vào mắt Yên
Lam. "Đó là bởi vì em yêu anh hay anh cũng yêu em" Mắt Cận Thế Phong phát ra
những tia sáng kỳ dị, ấm áp chăm chú nhìn vào mắt Yên Lam.
Yên
Lam si mê nhìn Cận Thế Phong thì thầm nói "Đúng vậy! Có lẽ bởi vì anh
hiểu rõ em rất yêu anh nên anh mới không kiêng nể gì cả đối với em, anh
mới có khả năng tổn thương em. Là tại em đã phó mặc số phận của mình cho anh, em làm thế nào mà trách anh được, muốn trách em cũng phải trách em trước, cái chính là em không nên đi yêu anh."
"Không, Lam Lam,
em không nên nói như vậy" Cận Thế Phong cất tiếng khàn khàn ngăn cản Yên Lam tiếp tục nói, đưa tay che miệng nàng "Là anh, toàn bộ là lỗi của
anh, là anh đã không tôn trọng em, là do anh đã làm tổn thương em, là
anh không nên hiểu lầm em khi không tìm hiểu rõ ngọn ngành, là do anh.
Anh không nên không phân biệt tốt xấu lại đi trách cứ em, là anh, anh đã hại chết con chúng ta..." Nói xong, hắn nhịn không được nghẹn ngào,
không nói được nữa.
Yên Lam cuống quýt lắc đầu, đưa tay lên mặt
Cận Thế Phong, khe khẽ vuốt ve "Không, Thế Phong, lỗi không phải của
anh, mà vì chúng mình và đứa bé kia không có duyên với nhau"
"Nói như vậy, Lam Lam, vậy là em đã tha thứ cho anh?" Hai mắt Cận Thế Phong sáng lấp lánh nhìn Yên Lam, phấn khích dè dặt hỏi
"Em... Vâng, em tha thứ cho anh" Mắt Yên Lam hơi rơm rớm, ánh mắt lấp lánh
nhìn Cận Thế Phong rồi trả lời "Chỉ có điều, Thế Phong, đây là lần duy
nhất, không có lần thứ 2 nữa đâu, em không bao giờ có thể có đủ sức chịu tổn thương một lần nữa. Nếu anh một lần nữa làm tổn thương em, em sẽ
rời khỏi anh và anh cũng sẽ không tìm ra được em đâu"
"Sẽ không
có chuyện đó đâu, Yên Lam, tuyệt đối sẽ không có nữa đâu, anh xin cam
đoan. Tuyệt đối không. Anh sẽ tuyệt đối không bao giờ để em rời xa anh.
Cho dù lên trời hay xuống hoàng tuyền, anh cũng nhất định đi cùng em"
Cận Thế Phong ôm lấy Yên Lam, muốn cho nàng thấy mình tâm ý của mình với nàng.
"Được, coi như em tin tưởng anh thêm 1 lần nữa. Mong rằng
anh đừng làm cho em thất vọng". Yên Lâm cười cười, nhìn Cận Thế Phong
nói.
Ngoài cửa sổ, sắc trời dần dần trở nên sáng sủa, ánh nắng chiếu qua kẽ lá xuống, loang lổ chằng chịt.
Yên Lam chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn vào ánh nắng loang lổ trên rèm cửa,
mới phát hiện ra trời đã đứng bóng rồi, té ra bọn họ đã ngủ lâu như vậy.
Xoay đầu lại, Yên Lam mới phát hiện nàng bị Cận Thế Phong ôm chặt vào trong
ngực, Cận Thế Phong chăm chú nhìn nàng, hai tròng mắt đen ẩn chứa tâm tư và ưu thương nồng đậm.
Yên Lam khó hiểu nhìn Cận Thế Phong "Thế Phong, anh làm sao vậy?"
Cận Thế Phong vội vàng ôm chặt Yên Lam trong lòng, gục đầu vào cổ nàng "Lam La