Duck hunt
Hợp Đồng Tình Nhân

Hợp Đồng Tình Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212942

Bình chọn: 7.5.00/10/1294 lượt.

ức ca ca." Yên Lam bộ dạng hưng phấn nói.

"Vài năm nay em sống tốt không? Còn cả, Tiểu Triết, em ấy sao rồi? Thân thể

vẫn kém như vậy sao?? Có tốt lên chút nào không? Bệnh tim vẫn nghiêm

trọng sao?" Vương Mậu Đức hỏi.

"Em sống rất ổn, Tiểu Triết cũng

tốt lắm, tim của em ấy đã được làm phẫu thuật, khôi phục lại bình

thường, bây giờ còn ở phía nam tĩnh dưỡng." Yên Lam đáp.

"Vậy là tốt rồi." Vương Mậu Đức nhìn Yên Lam "Tiểu Lam, chúng ta đã lâu không gặp mặt, có thể cùng nhau ăn cơm, được không?"

"Chuyện này.... được rồi." Yên Lam do dự một chút rồi đồng ý. Nghĩ một hồi lấy điện thoại báo cho Thế Phong một chút là được.

Yên Lam lấy di động, gọi điện thoại cho Cận Thế Phong, còn không có chờ

nàng mở miệng, Cận Thế Phong bên kia liền liên tiếp đặt câu hỏi.

"Vú Trương? Lam Lam còn chưa trở về sao?" Cận Thế Phong về nhà không thấy

Yên Lam về lại hỏi. Hôm nay, Yên Lam tan ca trước, như thế nào bây giờ

còn chưa có trở về?

"Chưa! Thiếu gia, tiểu thư Tiểu Lam không trở về cùng cậu sao?" Trương mẹ từ phòng bếp đi ra đáp.

"Hôm nay tôi còn chút chuyện, khiến cô ấy hết giờ làm về nhà trước rồi. Tại sao còn chưa về tới?" Cận Thế Phong nhíu mày nói.

"Hay tiểu thư Tiểu Lam có phải gặp chuyện gì nên về trễ?" Vú Trương nói.

"Có thể vậy, tôi gọi điện cho cô ấy xem thế nào." Cận Thế Phong nói xong lấy điện thoại ra.

Đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên. Cận Thiệu Phong lấy di động vừa hay là Yên Lam, liền bắt máy.

"Này Lam Lam, em đang ở đâu? Như thế nào bây giờ còn chưa về nhà?" Không chờ bên kia mở miệng, Cận Thế Phong liên tiếp đặt câu hỏi.

"Em, em gặp một người bằng hữu, cho nên muốn cùng đi ăn một bữa cơm." Yên Lam giải thích.

"Ai?" Cận Thế Phong nheo mắt hỏi.

"Anh ta là hàng xóm với em hồi nhỏ, rất lâu không gặp rồi, hôm nay ở trên

đường tình cờ gặp mặt, nên muốn cùng nhau ăn một bữa cơm." Yên Lam thành thật trả lời , không muốn giấu diếm Cận Thiệu Phong. "Anh ta là hàng xóm với em hồi nhỏ, rất lâu không gặp rồi, hôm nay ở

trên đường tình cờ gặp mặt, nên muốn cùng nhau ăn một bữa cơm." Yên Lam

thành thật trả lời , không muốn giấu diếm Cận Thế Phong.

"Ừ, nhưng buổi tối em nhớ trở về sớm một chút, không được về quá muộn đâu." Cận Thế Phong căn dặn nói.

"Dạ, em biết rồi.Vậy anh ăn cơm trước đi nhá! Không cần chờ em đâu ." Yên Lam nói.

"Được rồi. anh Mậu Đức à, chúng ta đi thôi, chọn nơi nào ăn cơm đây?" Yên Lam cúp máy quay lại hỏi Vương Mậu Đức.

"Tiểu Lam, vừa rồi là ai đó? Bạn trai à?" Vương Mậu Đức thăm dò hỏi.

"Vâng." Yên Lam có chút ngượng ngùng gật đầu nói.

Nhìn dáng điệu Yên Lam ngượng ngùng, Vương Mậu Đức trong mắt hiện lên một

tia phức tạp. Lập tức cười cười,"Được rồi, đi thôi, anh mời, cho em ăn

một bữa lớn."

"Được! Chúng ta đi nhanh đi!!" Yên Lam vui vẻ kéo Vương Mậu Đức đi về phía trước.

Yên Lam về nhà thì đã khuya. Khi ăn cơm, cô cùng Vương Mậu Đức hàn huyên

thật lâu, cùng nhớ lại lại rất nhiều chuyện lúc trước, hồi nhỏ, Tiểu

Triết luôn bị người ta bắt nạt, tuy là chị nhưng đôi khi cũng không ngăn chặn được, lúc ấy anh Mậu Đức sẽ chạy lại đánh đuổi những tên kia, khi

đó chị em cô vẫn luôn nghĩ anh chính là thiên thần hộ mệnh... Cuộc sống

thời thơ ấu đã từng luôn luôn phải như vậy, cô hồi tưởng lại!

Đi

vào phòng khách, đèn đều tắt, bốn bề im ắng, mọi người chắc là đã ngủ

hết rồi? Yên Lam thật cẩn thận đi lên cầu thang bước vào phòng. Vừa mở

cửa ra, liền sợ tới mức thiếu chút nữa kêu thành tiếng, Cận Thế Phong

lẳng lặng ngồi ở trên giường, cứ như vậy nhìn cô, trên mặt không có một

chút biểu cảm.

"Thế Phong, anh làm sao vậy? Vì sao không bật đèn

lên? Làm người ta hoảng sợ!" Yên Lam có chút oán trách hỏi, đi đến chỗ

Cận Thế Phong.

"Em làm sao mà bây giờ mới hả! Anh không phải đã

nói nhớ về nhà sớm sao? Em hiện tại ngay cả anh nói cũng không nghe

sao?" Cận Thế Phong có chút tức giận nói.

"Anh sao vậy?" Yên Lam không hiểu tại sao nhìn Cận Thế Phong,"Vì sao phải lớn tiếng như vậy! Bởi vì em về muộn sao?"

Đột nhiên Cận Thế Phong chặn ngang kéo tay Yên Lam, ôm cô vào lòng, gắt gao ôm lấy,"Lam Lam, em không cần tức giận, là anh sai, em đừng rời khỏi

anh được không, em đồng ý cả đời cũng không rời khỏi anh, được không?

Lời nói lộ ra sự sợ hãi, hoảng hốt như mất đi thứ gì đó.

"Thế

Phong, anh nhẹ chút, em không thở được" Yên Lam khó khăn nói, cô ngửi

thấy được mùi rượu, nháy mắt liền hiểu được ,"Anh uống rượu sao? Vì sao? Thế Phong, trong lòng không thoải mái sao?"

"Không, không được

rời đi, đừng rời khỏi anh......" Cận Thế Phong dường như không nghe thấy cô nói gì, liên tục thấp giọng thì thầm. Có chút bi thương, có chút

bàng hoàng.

"Được, được, được. em sẽ không rời khỏi anh, vĩnh

viễn không rời đi, được chưa!!" Yên Lam nói xong, vuốt ve lưng Cận Thế

Phong trấn an.

"Em thật sự sẽ không rời khỏi anh? Em thề." Lúc

này Cận Thế Phong thoạt nhìn giống như một đứa trẻ, hắn nâng đầu Yên Lam lên, thật sự nghiêm túc, nhìn cô tìm kiếm sự bảo đảm.

"Đúng vậy, em thề." Yên Lam cũng nhìn vào ánh mắt Cận Thế Phong, chăm chú nói.

Cận Thế Phong nhìn nét mặt Yên Lam,