
đầu, mỉm cười nhìn hắn "Tổng tài khỏe hả, anh như thế nào cũng tới nơi này ăn?"
Cận Thế Phong gật đầu , "Anh là đến để khảo sát chất lượng bữa cơm của
phòng ăn nhân viên" Mượn cái cớ đường hoàng sau đó hắn ngồi xuống đối
diện nàng , bắt đầu ăn. Thức ăn có được hay không không quan trọng, quan trọng là ...hắn ở chỗ này nhân tiện muốn nhìn một chút , xem còn có ai
dám...nhìn lại đây nữa không
Yên Lam đang cố nín cười, cũng không nói gì, cúi đầu dùng cơm trưa, sau
đó đứng lên, nhìn Cận Thế Phong trước mặt mình đang dùng cơm "Tổng tài
từ từ ăn, em ăn xong rồi, về làm việc trước" Sau đó nhẹ nhàng mang mâm
thức ăn đi cất, chậm rãi rời khỏi nhà ăn.
Âm thanh ồn ào xung
quanh vẫn tiếp tục không dứt, mọi người nhìn Yên Lam chậm rãi rời khỏi
nhà ăn, tiếp theo lại có thêm một số người cũng bỏ bưã ăn đi theo nàng
ra ngoài. Cận Thế Phong trông thấy tình hình như vậy, tức giận hung hăng cầm đũa trên tay đập xuống bàn, nàng đang làm cái quái gì đây? Là đang
thách thức sự tức giận cực hạn cuả hắn sao? Hay lời hắn nói lần trước
nàng còn chưa hiểu rõ, không phải hắn đã nói với nàng rằng, cùng những
người đàn ông khác như vậy sẽ khiến hắn tức giận.
Yên Lam bước
nhanh tới toilet, đứng trước gương nhịn không được mà nở nụ cười, nàng
có thể tưởng tượng đến cảnh Cận Thế Phong nhìn thấy như vậy mà có phản
ứng gì, nhất định là giận đến tái mặt rồi. Tốt nhất là như vậy, hắn càng ghen càng tốt, nếu như có thể, tốt nhất là hắn tức giận đến mức đuổi
theo nàng, trước mặt nàng nóI với nàng, hắn thích nàng , muốn nàng đừng
rời xa hắn.
Buổi chiều Yên Lam nhận được điện thoại của Mạt Mạt,
nói là buổi tối muốn hẹn nàng ra ngoài ăn, nàng lập tức đồng ý với Mạt
Mạt , như vậy cũng tốt, có cơ hội nhìn phản ứng của Cận Thể Phong?
Lại là một buổi chiều không thấy Yên Lam, Cận Thế Phong cũng không biết vì
sao, nàng là thư ký mà so với tổng tài như hắn còn bận rộn hơn!
Lúc tan tầm Cận Thế Phong ngồi trong xe nhìn vào cưả chính, hắn chờ Yên
Lam. Thế nhưng, đến tận giờ vẫn chưa thấy nàng đi ra, hắn nhớ kỹ trước
khi tan tầm, còn trông thấy Lam Lam mà. . Thấy Kỷ Tồn Viễn đi ra , Cận
Thế Phong xuống xe đi tới trước mặt.
"Chào tổng tài"
"Chào, chuyện này..Tồn Viễn, anh có thấy Lam Lam đâu không?"
"A, tôi vừa thấy cô ấy lên xe đi rồi" Kỷ Tồn Viễn đáp, "Mà sao? Cô ấy không có nói với tổng tài àh ?
"Ừ, được, vậy anh về trước đi" Cận Thế Phong cau mày, cô nàng Yên Lam này lại chạy đi đâu nưã rồi
Lúc này Yên Lam đang vui vẻ cùng Mạt Mạt dùng cơm.
"Thế nào? Lam Lam, cậu cùng Cận Thế Phong tốt chứ!" Nhìn vẻ mặt Yên Lam vui vẻ, Trần Mạt hỏi
"Đúng vậy! Bọn mình rất tốt, nhưng mà anh ấy chưa bao giờ nói yêu mình." Yên
Lam sắc mặt tối sầm lại. "Nhưng mà, không có vấn đề gì, mình đã nghĩ ra
biện pháp xử lý rồi, buộc anh ấy không thể không nói tiếng yêu mình!"
Trên khuôn mặt tươi cười của nàng lộ ra vẻ giảo hoạt.
"Cậu có biện pháp gì? Lam Lam, sao mình thấy nụ cười cuả cậu kỳ lạ vậy chứ?" Mạt Mạt quan tâm hỏi.
Yên Lam nhìn Trần Mạt một chút, liền đem toàn bộ kế hoạch của mình nói cho nàng biết.
"Lam Lam, mình ủng hộ cậu! Đúng lắm , nếu như anh ta thực sự yêu cậu, sẽ
ghen, làm hắn tức giận đến lúc chịu không nổi nữa rốt cuộc sẽ biểu lộ
với cậu!" Trần Mạt ủng hộ nói
"Cám ơn cậu, Mạt Mạt. Vốn dĩ là tớ
còn đang suy nghĩ mình có đúng là có hơi quá đáng không, nhưng có sự ủng hộ của cậu, mình yên tâm rồi" Yên Lam cảm động nói.
"Lam Lam, cậu phải nhớ kỹ, mình là bạn tốt của cậu , mặc kệ có chuyện gì xảy ra, mình sẽ luôn ở cạnh cậu, luôn ủng hộ cậu!"
"Mình biết rồi. Cho nên mình vẫn còn may mắn, có thể cùng cậu làm bạn tốt!" Yên Lam nắm lấy tay Mạt Mạt , rưng rưng nước mắt.
" Lam Lam , cậu có nghĩ rằng chúng ta nói chuyện rất sến không! Cảm giác
giống như đang đóng phim của Quỳnh Dao trên TV vậy!" Mạt Mạt đột nhiên
nói.
"Hì hì" Yên Lam bị lời của Mạt Mạt chọc cười, "Trời ạ! Mạt
Mạt, cậu cũng làm quá...! Đúng lúc này, điện thoại di động của Yên Lam
vang lên.
"Mau nhìn xem , có phải là tiểu Phong Phong của cậu không?" Trần Mạt hay nói đùa.
Yên Lam nhìn điện thoại một chút gật đầu, liền nghe điện thoại.
"Đây"
"Em ở đâu?" từ đầu bên kia điện thoại truyền ra giọng nói lạnh lùng cuả Cận Thế Phong.
"Em, em đang dùng cơm!" Yên Lam bị giọng nói của Cận Thế Phong làm cho hoảng sợ.
"Đang dùng cơm? Nhưng mà sao người ngồi đối diện với em không phải là anh?
Tại sao em không về nhà ăn? Em đang ăn cùng với ai? Liên tiếp mấy câu
hỏi đổ dồn về phiá Yên Lam.
"A...Em quên nói cho anh, em hẹn với
Mạt Mạt cùng dùng cơm, anh không cần chờ em, cứ ăn trước" Không đợi Cận
Thế Phong nói , Yên Lam đã ngắt điện thoại trước, cười gian xảo, nhìn
xem hắn có thể chịu đựng đến khi nào.
Yên Lam uể oái lê thân về
tới nhà, ban nãy vưà dùng cơm xong rồI lại cùng Mạt Mạt dạo phố đến bây
giờ, mệt mỏi quá! Nàng đi vào nhà, phòng khách tối om , mọi người hẳn là đều đang ngủ, phía sau có người vươn tay ôm lấy thắt lưng nàng.
"Lam Lam, em không cảm thấy mình về quá muộn sao?" Cận Thế Phong tức giận nói.
Yên Lam ngẩng đầu nhìn hắn, "Sao? Mới hơn