
tổng tập đoàn Dimon oai nghiêm nổi tiếng lạnh lùng đang trừng mắt như dao chém thẳng vào người vừa đc anh ban tặng 1 cái
tát kia…
- Anh…anh… – Ả đỏ hoe đôi mắt sợ hãi run lên từng cơn nghẹn họng ko thốt đc nửa lời
- Tôi cảnh cáo cô, nếu còn dám đụng vào cô ấy, thì tôi lập tức sang bằng
Biget và tống cổ cha con cô ra đường – Jun gằn từng lời qua kẽ răng đang đay nghiến vào nhau… buông lời cảnh cáo, anh lạnh lùng quay bước bỏ đi
- Jun…Jun…khoan…- Ả gọi với theo anh
- Jun…anh…Anh hãy nhớ… nhớ đó – Ả ko nuốt đc cục tức nhìn theo Jun lòng như nghìn lửa căm hận
….
Anh mau chóng trở về khách sạn, lòng như nghìn vạn kim châm khiến anh nhức nhói ko yên…
…
- Boo, em nằm nghỉ đi, anh sẽ gọi thức ăn lên cho em – Ken ân cần dìu nó từ phòng tắm lên giường nằm nghỉ
- Em ko sao, đỡ rồi ạ – Nó run giọng, nỗi sợ hãi vẫn chưa tan, cảm giác sắp cận kề cái chết vẫn còn làm nó hoang mang
- Em nghĩ đi – Ken vuốt mái tóc nó dịu dàng khuyên nhủ, ánh mắt buồn buồn thất sắc đến thương
…thịch…
Một nhịp tim lạc bước trước ánh mắt của anh… nhìn anh nó biết anh rất lo
lắng cho nó, mạng này của nó là đc anh vừa cứu lấy… nó thật sự phải cám
ơn anh…
- Ken…em xin lỗi…xin lỗi đã làm anh lo lắng – Nó khóc nấc lên, 2 tay kịch liệt lau 2 dòng nước mắt
- Kìa, sao em nói như vậy, đc rồi, em nín đi, khóc nhè xấu lắm – Ken cuời dịu dàng xoa đầu nó
Nụ cười nồng ấm của anh làm nó bình ổn lại trái tim đang run rẫy… nó cố gượng gạo 1 nụ cười đáp lại tấm lòng anh…
…
…Rầm…
- Boo
Một tiếng cửa mở sập vào… Jun quần áo xộc xệch, đầu óc rối bù, mặt hết trắng lại xanh chạy đến bên giường nó… - Boo…em ko sao chứ? – Anh sà lại giường quỳ dưới giường, nắm lấy tay nhìn nó lo lắng
Nó nhìn Jun ngẩn ngơ… hình ảnh 1 sếp tổng oai nghiêm bây giờ tơi tả như
cái bang làm nó run lên, khuôn mặt anh đã nói hết sự lo lắng của anh
dành cho nó… mắt nó nhòe nhòe, đưa tay vuốt mái tóc rối lòa xòa dính mồ
hôi bệ bết trên mặt…
- Em…em…em xin lỗi – Nó run run, nước mắt lại trào ra
- Anh xin lỗi… – Anh nhìn nó khóe mắt cũng đỏ lên tràn ra 1 giọt lệ
- Jun – nó giật mình lòng thoảng thốt… nó ôm chằm lấy anh
Anh vùi mặt mình vào ngực nó… giọt nước tràn khóc mắt ướt mảng áo nó…
- Jun…Em ko sao mà – Nó lắc đầu
Anh ngẩng dậy nhìn nó…nắm chặt lấy tay nó, khẽ gật đầu…anh 1 lần nữa ôm
chằm lấy nó vào lòng… rất nhỏ…rất nhỏ từ trái tim… “Anh yêu em”
…
Ko biết từ lúc nào đã chỉ còn 2 người…1 bóng người từ nãy giờ đã rời đi…
khuôn mặt thoáng nét buồn vời vợi… bàn tay đỏ lên bị siết chặt… đôi mắt
vô định lạnh lùng bước đi trên sảnh khách sạng… bộ dạng như 1 ma vương
lãnh khốc cô đơn… nhưng trong lòng 1 ngọn lửa đang cháy rực… bàn tay vẫn siết….siết chặt…ko buông…chắc chắn… ko buông
--------- Sao? Ken về trước rồi à? – Nó ngạc nhiên hỏi lại
- Ừ, anh t bảo có việc bận nên về trước rồi… Em cũng chuẩn bị đi – Jun cười nói
- Ưm – Nó ỉu xìu trở về phòng
Từ tối hôm qua đến giờ nó ko gặp anh… vậy mà giờ lại đi mất tiu ko nói lời nào…bỗng dưng cảm thấy lòng mất mác thứ gì đó…
…
…
- Boo…dậy đi em…máy bay đáp rồi, chúng ta xuống thôi – Jun lay lay nó
- Uhm – Nó dụi mắt lơ mơ bước xuống máy bay
Cùng Jun lên… nó trầm tư nhìn ra khung cửa sổ, hình ảnh vạn vật ven đường
lướt qua mờ ảo ko kịp định dạng…nó cứ im lặng trầm ngâm như vậy từ lúc
lên máy bay đến giờ…thật ko giống nó…
- Em sao vậy? – Jun nhìn nó nhíu mày lo lắng
- … – Đầu óc ko biết thả hồn thế nào mà chẳng nghe đc anh
- Boo…Boo… BOO – Anh họi 1 lần,2 lần ko xi nhê đành tăng tầng số lên quả nhiên có hiệu quả
- Sao? – nó giật bắn mình lên, 2 mắt to tròn nhìn Jun trân trân
- Em sao vậy? – híp đôi mắt anh quan sát gương mặt nó hoài nghi
- Em…ko sao…chỉ hơi mệt thôi – Nó cười gượng gạo đáp, tâm tư nó chính nó ko ko lí giải đc thì làm sao nói gì đc
- Uhm…tới nhà rồi, em vào nghỉ đi, ngày mai có thể ko cần đi làm, cứ ở
nhà nghỉ ngơi, chứng nào khỏe thì đi làm lại – Jun cười dịu dàng nói với nó
- Dạ – Thật tốt, tâm tình nó có vẻ khá hơn, sự dịu dàng của Jun luôn làm nó thấy thoải mái
Nó xoay người mở cửa vừa bỏ chân bước ra khỏi xe thì…
- Khoan đã – Jun kéo tay nó lại bất ngờ là nó ngã ngược vào trong
…chụt..
Anh hôn phớt qua trên đôi môi nó như 1 làn gió khẻ thổi… Nó căng tròn mắt
nhìn anh…Mặt chuyển dần sang hồng rồi đỏ chói đến tận mang tai…
- Tạm biệt – Anh nháy mắt mỉm cười với nó
Nó giật mình nhảy ra khỏi xe… đứng nhìn chiếc xe lăn bánh rồi khuất dần, 2 tay nó xoa xoa đôi má đang nóng rực…Tâm trạng rối bời… Anh thật là…dù
sao chuyện xảy ra trên đảo cũng làm nó nà anh xích lại gần hơn…có lẽ là
rung động chăng? …
“Oaaaaa… ko nghĩ nữa…ko nghĩ nữa” – Nó lắc lắc cái đầu cho mọi ý nghĩ và hình ảnh Jun đang ngập trong đầu…bất giác bàn tay sờ nhẹ lên môi… Ái chà…dạo gần đây Jun hay hun nó lắm nha… có khi
nào?…hik hik
Nó lại lắc đầu xua đi mọi thứ co giò trở vào nhà… mà ko
để ý cách đó ko xa có 1 chiếc xa thể thao màu vàng đang đậu và chủ nhân
của nó đang cháy ngùn ngụt phía sau tay lái…
….
Buổi sáng mát
lành,ko khí ấm áp ko đủ đánh thức 1 con heo đang phè cánh trên
giường…Hôm nay thiệ