
giận run rẩy cả người, mặc dù không chống cự quyết liệt, nhưng ánh mắt đó, dường như anh đang sỉ nhục nhân phẩm của cô, buộc cô phải chịu đựng lời vu cáo đó. Thậm chí, có lúc anh cũng bị dao động, nghĩ lại có phải bản thân đã nghĩ cô là một người rất dơ bẩn hay không?
Nhưng bây giờ xem coi, cô đang làm cái gì?
Cô rất tự nhiên chủ động nắm lấy tay Thiếu Khiêm. Cô có từng nghĩ qua, người cô đang quyến rũ, là em trai của chồng mình không?
Tay của hai người nắm lấy nhau một cách thân mật, tim của Nam Cung Thiếu Khiêm cũng loạn nhịp. Ngay lúc ấy, anh cảm thấy rất sợ hãi, sợ khát vọng của bản thân đối với cô càng thêm mãnh liệt, một khi đã nắm được tay cô, bước tiếp theo, lại muốn ôm lấy cô, càng nhiều càng nhiều hơn.
Vì thế, anh có chút hoảng hốt buông ra. “Anh lấy cho em một ly nước nhé!” Quay đầu lại, nhìn thấy Nam Cung Nghiêu đứng ở cửa. “Anh! Anh về rồi à!”
“Ưm!” Nam Cung Nghiêu nhanh chóng thu hồi cảm xúc của mình lại. “Em đừng động, anh qua đó!”
Anh rót một ly nước, đưa cho Uất Noãn Tâm, tay không cẩn thận làm đổ, nóng bỏng, làm cho cô tim cô đập loạn, lại nghĩ đến cái hôn lần trước. Không khí đột nhiên có chút ngột ngạt, cô muốn chạy khỏi chổ này. “Em hơi mệt, hai người nói chuyện đi! Uất Noãn Tâm cực kỳ tức giận, la hét đánh trả lại, vừa đấm vừa đánh, còn có
cấu véo. Mặc cho anh là người như thế nào, sẽ báo thù cô ra sao, cô không thể
tiếp tục nhẫn nhịn. “Buông tôi ra! Sắc lang! Cầm thú!”
Sự phản kháng của cô một chút cũng không có tác dụng với Ngũ Liên, người
ngoài nhìn vào không biết, còn tưởng cô đang liếc mắc đưa tình với anh.
“Đừng động, tôi đang giúp cô….” Ánh mắt lợi hại của Ngũ Liên trong ánh sáng
lấp lánh của ánh nến giống như một con dã thú nguy hiểm ẩn nấp trong bóng đêm,
không hề nháy mắt nhìn tòa nhà thủy tinh đối diện. “Ngoan một chút….”
“Ngoan cái đầu anh! Tôi sẽ không mắc lừa anh nữa đâu! Còn không buông ra, tôi
kêu cứu đó!”
“Ở đây là câu lạc bộ tư của tôi, cô cho rằng sẽ có người đến cứu cô sao?” Ngũ
Liên giữ lấy cằm của cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt dịu dàng,
nhưng nguy hiểm khó lường.
Uất Noãn Tâm cảm thấy tim mình đập như sấm, cả người không khống chế được trở
nên run rẩy. Cô rất lo sợ chuyện lúc trước sẽ xảy ra một lần nữa, lần này, thực
sự không ai có thể cứu cô.
Mỗi một chữ một câu của anh, nghiêm túc nói cho cô biết. “Vật nhỏ, khi em
biết được chân tướng mọi việc, em sẽ cảm kích tôi đó!”
Nếu như anh đủ nhẫn tâm, sẽ không để ý sống chết của cô, dốc toàn lực phản
kích lại. Nhưng những quyết định ở trước mắt, mỗi một quá trình, đồng nghĩa với
việc anh dùng chính mình bảo vệ cho cô. Anh không biết rốt cuộc cô có năng lực
gì khiến anh không tiếc bất cứ giá nào mà hy sinh, nhưng đây là quyết định của
anh.
Chỉ hy vọng những ý tốt của anh, sẽ không bị cô làm hư hết.
Dù sao, cô là người con gái đầu tiên anh không tiếc bất cứ giá nào để bảo
vệ.
Một chút chân tướng cũng không biết được, ngược lại còn bị anh ăn đậu hủ. Anh
xem cô là đồ chơi, lúc nào nhàm chán, liền lấy cô ra trêu chọc, đùa giỡn
sao?
Uất Noãn Tâm càng nghĩ càng tức nổi lửa, tông cửa thật mạnh đi ra, một mạch
chạy thẳng ra đường lớn, lẩm bẩm rủa họ tên của Ngũ Liên.
Cô là một kẻ đại ngu ngốc, biết rõ nhân phẩm của Ngũ Liên không tốt, vẫn còn
tin anh ta, kết quả bị anh đùa giỡn một phen. Cô rất hối hận lúc trước lại thay
đổi cách nhìn về anh, mặc dù anh mất mẹ từ nhỏ, nhưng với tính tình của anh,
không đáng để cô đồng cảm.
Về đến nhà, không suy nghĩ gì đi đến trước cửa phòng của Nam Cung Thiếu
Nghiêm. Bên trong tiềm thức, có lẽ ở chổ anh, cô mới thực sự tìm được cảm giác
an toàn, không cần quan tâm anh sẽ có mục đích tốt xấu gì với cô.
Nhìn thấy ánh sáng từ trong phòng hắt ra ngoài, cô gõ cửa. “Là em!”
“Vào đi!” Giọng nói của anh dịu nhẹ như gió xuân.
Uất Noãn Tâm đẩy cửa đi vào, Nam Cung Thiếu Khiêm đang quay lưng về phía cô
vẽ tranh, nhân vật trên bước tranh, tất nhiên là cô. Chỉ là, cô cảm thấy người
trên tranh đẹp hơn cô rất nhiều. Tại sao trong mắt của anh, rất nhiều khuyết
điểm của cô, đều trở thành hoàn mỹ như vậy chứ?
“Đã khuya như vậy, còn chưa đi ngủ?”
“Nằm một hồi, không ngủ được, lại thức dậy vẽ tiếp!” Vẽ xong một nét cuối,
Nam Cung Thiếu Khiêm bỏ cọ vẽ xuống, quay đầu nhìn cô cười, hai hàng lông mày
giãn ra tựa như một bức tranh thủy mặc, tuấn tú thuần khiết, cực kỳ đẹp
trai.
Chuyện anh không dám nói cho cô biết đó là, mỗi đêm anh đều chờ cô. Mặc dù cả
một tuần cô không nói “ngủ ngon” với anh, mỗi lần đều đổi lại là sự mất mát,
nhưng anh vẫn đợi. Hôm nay, cuối cùng cũng đợi được.
Nhìn thấy cô, bên trong trái tim trống rỗng như được đổ đầy. Hạnh phúc bên
trong lồng ngực như tăng vọt lên, muốn tràn hết ra ngoài.
Nhưng mà, anh không muốn cô biết. Tình yêu của anh quá mãnh liệt, sẽ cho cô
áp lực. Anh lại không thể khống chế mình không yêu cô, chỉ có thể che giấu nó ở
bên trong, lặng lẽ yêu cô.
“Cũng không nên vất vả như vậy!” Uất Noãn Tâm kéo lại tấm chăn giúp anh. “Anh
gần đây như thế nào? Có ngoan ngoãn nghe lời Hà quản gia không?”