
với cô rất ôn hòa.
“Vậy em đã nói cái gì?”
Có quỷ mới biết cô ta đang nói cái gì, có lẽ là túi sách nào đó, loại xe nào đó, phụ nữ chỉ muốn kiếm những thứ tốt nhất trên người anh thôi. Ngũ Liên cười không trả lời, vỗ má của người phụ nữ, khóe miệng mang theo ý cười, biểu hiện sự khiêu khích và dịu dàng, cực kỳ hấp dẫn, tâm tình của người bạn gái nhộn nhào, gần như bị điện giật đến sắp ngất.
Nhưng khi cô định mở miệng nói chuyện, Ngũ Liên một câu cũng không nói, cả người rời đi.
Uất Noãn Tâm đang đợi Nam Cung Nghiêu quay lại, bất thình lình ở đằng sau bị một người đánh một cái, nở nụ cười sáng lạn quay đầu lại, nhưng phát hiện người đến là Ngũ Liên, nụ cười liền bị đánh gãy. “Tại sao anh lại ở đây?”
“Tôi đã từng nói với em tôi là một nhà từ thiện lớn, tại sao lại không thể ở đây?” Hai tay của Ngũ Liên bỏ vào túi quần, thời trang và gợi cảm, còn có chút vô lại.
“Nói đi, em có thái độ này là như thế nào? Mới có một buổi chiều, liền đem chuyện hôm qua quên sạch hết rồi sao? Tính qua cầu rút ván sao?”
Uất Noãn Tâm không muốn trả lời anh, nhất là trong những trường hợp này. Cô thừa nhận, lúc sáng cô thực sự bị câu nói đó của anh làm cho cảm động, nhưng chỉ là một chút thôi. Sau đó nghĩ lại, trong tình huống đó, hai người giúp đỡ lẫn nhau là chuyện rất bình thường, với lại phần lớn thời gian anh đều cần sự chăm sóc của cô. Nói đi cũng phải nói lại, anh là một người đàn ông, nếu đem một người phụ nữ vứt ở đó, truyền ra ngoài còn mặt mũi gì nữa. Nói tóm lại, cô vốn không cần thiết phải cảm động.
Vụ án không tra ra được manh mối, hai người đang tạm thời trong mối quan hệ đối đầu. Cô không nên có bất cứ quan hệ nào với anh, để tránh cảm xúc làm ảnh hưởng đến phán đoán.
Cô đành phải mượn Nam Cung Nghiêu, nói ra lời từ chối. “Chồng tôi sắp quay lại rồi, bị anh ấy nhìn thấy chúng ta nói chuyện với nhau, không tốt đâu!”
“Chỉ trò chuyện thôi mà, cũng không mang thai được!” Cô càng nghiêm túc, anh càng muốn trêu chọc cô. “Không lẽ, trải qua đêm qua, em đã không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của tôi sao?” Anh tiến lại gần hơn, kề sát vào lỗ tai của cô. “Chúng mình còn ôm nhau rất chặt ngủ qua một đêm!”
“Anh nói bậy gì vậy….” Uất Noãn Tâm liếc một cái, bởi vì ở đây là hội trường, không tiện có phản ứng thái quá. Người xung quanh đã bắt đầu có thái độ chỉ chỏ, cô là một người phụ nữ đã có chồng, thực sự không muốn cùng với cái tên hoa công tử này bị đồn thổi chuyện nhảm nhí gì hết.
Nhưng Ngũ Liên càng ngày càng làm tới. “Chẳng lẽ không có sao? Tôi bây giờ vẫn còn nhớ đến mùi hương tỏa ra trên người em đó….”
“Ngũ thiếu để bạn gái mình vắng vẻ, chỉ sợ không ổn nha!” Giọng nói giải nguy từ phía sau truyền đến, Uất Noãn Tâm bị vây trong một cái ôm ấm áp, cô vội vàng giải thích. “Chúng em…”
Nam Cung Nghiêu cuối đầu mỉm cười với cô, cho thấy sự tin tưởng của anh đối với cô, lúc này cô mới yên tâm. Đều trách Ngũ Liên, làm cái trò gì, muốn hại cô sao? Lo sợ thiên hạ không đủ loạn sao!
Ngũ Liên lười biếng đứng thẳng người lên. “Chẳng qua bạn bè nói chuyện với nhau, Nam Cung tổng tài sẽ không nhỏ mọn đến vậy chứ, chuyện này cũng để ý sao?”
“Cũng không đến mức đó. Chỉ là vũ hội sắp bắt đầu rồi, nhắc nhở Ngũ thiếu không nên để bạn gái mình hiu quạnh.”
Trên vẻ mặt của hai người đều ôn hòa, nhưng lặng lẽ xung đột với nhau ở bên trong.
Người chủ trì đi lên sân khấu. “Hoan nghênh các vị khách quý đã đến tham gia bữa tiệc từ thiện tối nay, buổi cạnh tranh hoạt động khiêu vũ bắt đầu ngay bây giờ, các vị khách nam có thể ra giá mời một người khách nữ mình vừa ý cùng nhau khiêu vũ. Toàn bộ số tiền, sẽ được quyên góp cho những trẻ em nghèo vùng thiên tai. Bây giờ các vị khách nam có thể ra giá mời vị khách nữ cùng khiêu vũ…
Ngũ Liên cười, ánh mắt nhìn về Uất Noãn Tâm. “Tôi ra hai triệu, mời Uất tiểu thư thiên kim của ngài thị trưởng cùng nhảy một điệu.”
Một câu nói, chấn động bốn phía, dẫn đến những lời bàn tán khe khẽ. Ngũ thiếu có tiếng là phong lưu, ngay cả vợ của Nam Cung Nghiêu cũng dám công khai ‘nhúng chàm’ sao?
Uất Noãn Tâm nháy mắt với Ngũ Liên ý bảo anh đừng làm loạn, anh không thèm để ý, còn rất thong thả, khiêu khích nhìn Nam Cung Nghiêu. “Bổn thiếu đang làm từ thiện, Nam Cung tổng tài không hiểu lầm chứ?”
“Ngũ thiếu có lòng làm từ thiện tất nhiên là việc tốt, chỉ là tôi cũng muốn góp một chút công sức vào. Tôi ra năm triệu mời phu nhân của tôi nhảy một điệu.”
Tim của lòng Uất Noãn Tâm nhảy lên, cảm xúc không giống lúc Ngũ Liên mời cô khiêu vũ, cảm động và mong chờ.
“Sáu triệu!” Ngũ Liên không hề suy nghĩ, tiếp tục đưa giá.
“Bảy triệu!”
“Mười triệu!”
Hai người không ngừng tăng giá, không hề có ý định lùi bước, không khí của cả hội trường càng ngày càng căng thẳng, tất cả mọi người đều tụ lại, âm thầm đoán xem ai là người chiến thắng… Nghe xong Uất Noãn Tâm hết hồn. Nam Cung Nghiêu giàu có, việc này cô hiểu rõ, làm từ thiện cũng là một chuyện tốt. Chỉ là không cần thiết vì Ngũ Liên không ngừng tăng giá lên, cô cũng không muốn trở thành hàng hóa để hai anh cạnh tranh.
“Năm mươi triệu!”
Ngũ Liên tăng giá lên cao