Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326230

Bình chọn: 8.00/10/623 lượt.

àm anh mất mặt, giở giọng

châm biếm anh nữa chứ. Theo tính tình của anh, tuyệt đối sẽ không để cô nhìn

thấy được ánh mặt trời của ngày mai.

Anh thật sự rất tức giận, nhưng nhìn thấy thái độ của cô, lại cảm thấy buồn

cười, anh đã rất lâu rồi không gặp được người nào thú vị đến vậy!

Có lẽ, anh muốn cô nhiều hơn một đêm.

Con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, nuôi dưỡng ở bên cạnh, thỉnh thoảng có thể

đem ra trêu chọc, cũng là một chuyện rất thú vị!

……………………………..

Hai người hợp sức đưa Lương Cảnh Đường trở về phòng, Uất Noãn Tâm giúp anh

cởi đồ vest ra, dùng khăn lông lau qua một lượt. Đợi anh ngủ say, mới đi ra

ngoài.

Ngũ Liên ngồi dựa trên ghế sofa,lông mày nhíu lại có chút mệt mỏi, nhưng hai

đôi mắt lại sáng ngời, giống như một con dã thú trong đêm tối. Tất nhiên, anh là

một con dã thú vô cùng xinh đẹp, vóc dáng và khuôn mặt đều vô cùng cân đối.

“Anh tại sao vẫn chưa đi?” Uất Noãn Tâm chán ghét nhíu mày lại.

“Cô tại sao không đi?”

“Tôi ở đây chăm sóc anh ấy!”

“Tôi cũng vậy!”

“Anh tốt lành đến vậy sao!”

Ngũ Liêm mỉm cười nói: “Cô vẫn hiểu rõ con người tôi đấy! Bản thiếu gia thật

ra cũng không nhàn rỗi để ý đến anh ta đâu!” Anh đứng ở đó, từ từ bước đến gần

Uất Noãn Tâm.

Cô ý thức được mục tiêu của anh là chính mình, quay lưng muốn chạy đi. Nhưng

tốc độ không nhanh bằng Ngũ Liên, anh một tay nắm lấy chặt lấy cánh tay của cô,

thẳng tay ép cô vào tường, khuôn mặt đẹp trai hòa cùng với sự tức giận từ từ tụ

lại.

“Nợ nần giữa hai chúng ta vẫn chưa tính xong đó!”

Khi Ngũ Liên cười nhìn rất đẹp, vô cùng hấp dẫn, lộ ra hàm răng thẳng tắp

trắng ngời. Cơ bắp cuồn cuộn, rắn chắc, những đường cong xinh đẹp trải dài,

giống như một con mảnh thủ đang chuẩn bị hành động, che giấu sự nguy hiểm khó mà

lường trước được.

“Anh buông tôi ra! Bên trong có người đó!”

“Chẳng qua chỉ là một con quỷ say mèm thôi! Cô gào khản cả cổ, anh ấy cũng

không thể cứu cô được đâu!”

“Rốt cuộc anh muốn gì!” Uất Noãn Tâm phát hỏa rồi. Có phải anh ta ăn no không

có việc gì làm chứ? Cứ dây dưa với cô không dứt vậy! Cô thật sự rất ghét

anh!

“Từ trước đến giờ chưa có kẻ nào chán sống chọc giận tôi…cô dám làm…thì nên

nghĩ đến hậu quả….” Giờ phút này không nhìn thấy sự thù địch trong anh, mà ngược

lại giống như đôi tình nhân đang dịu dàng nỉ noi với nhau vậy.

Giống như một con quỷ hút máu thanh lịch đang bắt giữ con mồi, nhưng lại

không vội vàng nuốt trọn con mồi vào trong, rất có hứng thú thưởng thức bộ dạng

tuyệt vọng của cô.

“Vậy anh giết tôi đi!”

“Giết cô sao? Nhưng vậy không phải quá lợi cho cô rồi sao?” Ngũ Liên càng

ngày đè sát hơn, vô cùng quyến rũ, hơi thở phả vào lỗ chân lông của cô, nóng

rực. Uất Noãn Tâm bất giác rùng mình, không thể tiếp tục như vậy nữa, cô không

thể để mặc cho anh ức hiếp chính mình.

Cô khụy xuống hung hăn đá vào phía dưới của anh…

Nhưng Ngũ Liêm đã đoán trước được cô sẽ có động tác này, thông thả ngăn lại,

cùng lúc lùi về sau hai bước. “Đá thật hung ác, muốn tôi tuyệt tử tuyệt tôn

sao?” Anh cười trêu chọc, nhưng đối mặt với ánh mắt cảnh cáo và oán giận của cô,

nhẹ nhàng đưa tay đút vào túi quần.

“Hôm nay tôi mệt rồi, bỏ qua cho cô đó!” Anh đi được vài bước, dừng lại, quay

nửa mặt, cười nhẹ, đôi lông mày duỗi thằng ra. “Chúng ta đánh cược đi! Sau này,

cô nhất định là của tôi!”

………………………

Sau khi Ngũ Liên rời đi được nửa tiếng, Uất Noãn Tâm chắc chắn anh không qua

trở lại nữa, lúc này mới yên tâm. Lúc nãy vẫn ở trong trạng thái phòng bị, cả

người mất hết sức. Sức lực trong chớp mắt trút hết ra ngoài, nằm dài trên ghế

sofa. Vỗ trán của mình, đau đầu quá đi!

Trên thế giới này tại sao lại có kẻ như Ngũ Liên chứ, trình độ mặt dầy so với

Nam Cung Nghiêu còn cao hơn!

Cô chẳng qua chỉ muốn có một cuộc sống bình yên, nhưng lại gặp phải hai tên

ôn thần có thân phận lớn nhất Đài Loan! Kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì đây

trời!

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Uất Noãn Tâm hốt hoảng, giật bắn cả người, mô

hôi lạnh đổ xuống. Ôm ngực hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, mới bắt điện

thoại. Bên kia turyền đến giọng nói chất vấn của Nam Cung Thiếu Khiêm: “Tiểu

Noãn, em chuẩn bị về nhà chưa vậy?”

Chú thích: Kinh Cung Chi Điểu (ý chỉ một chú chim một khi đã bị cung tên làm cho sợ hãi thì rất khó ổn định trở lại. Đây là một phép ẩn dụ chỉ một người đã bị hoảng hốt thì chỉ cần gặp phải một tiếng động nhỏ cũng làm cho người đó cảm thấy vô cùng sợ hãi)

…………………………………………�� �………………………..

Uất Noãn Tâm biết Nam Cung Thiếu Khiêm rất lo lắng cho cô, nhưng không muốn làm cô cảm thấy áp lực, hết sức kiềm nén cảm xúc của chính mình lại.

Một người đàn ông thật chu đáo mà! Nếu như tất cả đàn ông đều giống như anh thì quá tốt rồi!

“Thật xin lỗi, tối hôm nay em không thể về nhà được, anh đi nghỉ sớm đi!”

“Ò….” Anh che giấu sự mất mát trong lòng mình. “Có thể cho anh biết nguyên nhân không?”

“Bạn của em uống say rồi, em phải chăm sóc người ấy!”

“Là….đàn ông sao?”

Uất Noãn Tâm không ngờ anh sẽ hỏi mình câu này, sững người một lúc, thành thật trả lời. “Ưm! Hai chúng em chỉ là bạn bè thôi