
ến cô không? Tìm kiếm cô một cách điên loạn? Trong lòng cô đắc ý lắm phải không?”
“….” Uất Noãn Tâm nghẹn họng nhìn anh. Nhưng điều anh vừa nghĩ là sao chứ? Rõ ràng chính anh cảnh cáo cô phải tránh xa Nam Cung Thiếu Khiêm mà!”
Trong mắt của anh, bản thân làm bất cứ chuyện gì cũng điều là sai hết! Lựa chọn như thế nào cũng điều đáng chết!
“Bây giờ đã đạt được mục đích, thì lập tức muốn một bước đá cậu ấy đi phải không?” Hai mắt Nam Cung Nghiêu liếc ngang: “Có thể sao?”
“Là chính cô làm cho cậu ấy thành bộ dạng như vậy, tôi muốn cô phải trả giá đắc cho chuyện này! Bắt đầu từ ngày mai, cô một bước cũng không được rời cậu ấy. Bệnh của cậu ấy một ngày còn chưa hết, thì cô không được rời khỏi cậu ấy nửa bước. Nếu như cậu ấy cả đời không hết, thì tôi sẽ lấy cả đời của cô ở bên chăm sóc cậu ấy!” Uất Noãn Tâm ngồi ở bên giường chăm sóc Nam Cung Thiếu Khiêm cả một đêm, nhìn
bộ dạng tiều tụy của anh, làm cho cô cảm thấy thật đau lòng. Nam Cung Nghiêu tuy
cho cô lời cảnh cáo độc ác, nhưng việc liên quan đến người mình quan tâm nhất,
anh làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho Nam Cung Thiếu Khiêm.
Còn cô, cái gì cũng không biết, lại hồ đồ đi vào nhầm phòng của anh, bản thân
còn nói chăm sóc cho anh, rốt cuộc lại biến thành tổn thương anh.
Giờ phút này, cô cũng rất chán ghét bản thân mình, luôn luôn mềm lòng, liền
rất nhanh nói ra lời hứa với người khác. Tương lai sau này như thế nào, ngay cả
bản thân mình còn không biết, thì lấy tư cách gì thốt ra lời hứa chăm sóc người
khác chứ?
Thuốc hết tác dụng, Nam Cung Thiếu Khiêm từ từ tỉnh lại.
Uất Noãn Tâm vui mừng. “Anh tỉnh rồi…” Vội vàng hỏi: “Có chổ nào không khỏe
sao? Bác sĩ Lâm còn ở ngoài kia, em đi tìm ông ấy…”
“Không cần!” Nam Cung Thiếu Khiêm kéo tay cô lại, tuy không có sức, nhưng vẫn
bướng bỉnh không chịu buông ra. Giống như một đứa trẻ yếu ớt nhìn thấy mẹ, ánh
mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng lại không dám tin vào mắt mình. “Tiểu
Noãn…là em sao?”
“Vâng! Là em!”
“Là thật sao?” bộ dạng yếu ớt của Nam Cung Thiếu Khiêm làm cho người khác
phải đau lòng, nhìn cô một hồi rất lâu, mới an tâm, nở nụ cười. “…Là em! Anh
biết mà, em sẽ không bỏ rơi anh! Đừng có đi nữa được không? Anh muốn em ở bên
cạnh anh…”
“Nhưng mà, sức khỏe của anh…”
“Anh không sao! Chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ rất vui vẻ…”
Uất Noãn Tâm đành ngồi xuống. Mặc dù biết rằng anh chỉ là tiêm thuốc an thần,
không có chuyện gì đáng lo. Nhưng nghĩ đến anh hôm nay hoảng loạn như vậy, cô
vẫn cứ lo lắng. Sức khỏe của anh không tốt, sẽ không chịu nổi thêm bất cứ kích
động nào nữa.
“Em sẽ rời đi sao?”
“Sẽ không! Anh hai anh đã đồng ý cho em chăm sóc anh rồi!”
“Thật chứ?” Nam Cung Thiếu Khiêm nở nụ cười hạnh phúc, giống như ngọc lưu ly,
tỏa sáng lấp lánh. “Anh biết mà, anh hai đối với anh rất tốt…”
“Vâng! Anh ấy thật sự rất quan tâm anh!” Cho dù không có câu nói này, thì một
người dù lạnh lùng vô tình như thế nào, không phải cũng sẽ có thứ bản thân mình
muốn bảo vệ sao? Nam Cung Thiếu Khiêm, là người Nam Cung Nghiêu khiến cho nơi
mềm yếu nhất trong trái tim anh lo lắng. Anh có thể tàn nhẫn đối với bất cứ
người nào, nhưng đối với anh một chút trách cứ cũng không nỡ, mãi mãi điều là
dáng vẻ dịu dàng nhất.
Đến bao giờ, anh mới có thể đối tốt với cô như thế chứ!
Ý thức được bản thân mình đang bắt đầu mong chờ, Uất Noãn Tâm nhanh chóng dẹp
bỏ ý nghĩ đáng sợ đó.
Cả đời này cô đừng mong nhận được sự đối xử tốt của anh, không giày vò cô thì
cô đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!
Nhưng mà, thật sự một chút cũng không nên hy vọng sao?
“Hôm qua… em đã nghe hết rồi sao?” Nghĩ đến bản thân hôm qua mất khống chế
như vậy, Nam Cung Thiếu Khiêm không kiềm được lo lắng.
“….Ưm!”
“Vậy em có sợ anhkhông? Sẽ ghét bỏ anh không?”
“Không đâu!”
“Em gạt anh! Tất cả mọi người trong nhà ai cũng sợ anh! Anh biến rõ bệnh của
mình rất nặng, ban ngày cứ nhốt mình ở trong phòng, trốn tránh thế giới bên
ngoài. Bác sĩ Lâm nói, đây là chứng bệnh trầm cảm. Ban đêm lại nổi loạn lên,
giống như người điên vậy. Ngay cả khi làm người khác bị thương, anh cũng không
nhớ được! Ngày đó không phải em nói có người bóp cổ em sao? Người đó là anh!”
Anh tự trách chính mình, lo lắng cô không tha thứ cho anh. “Thật xin lỗi, anh đã
gạt em! Anh chỉ là, chỉ là không muốn em sợ anh…”
Chuyện này Uất Noãn Tâm đã đoán ra được, nghĩ lại đôi tay lạnh như băng của
anh, thật sự kiềm không được có chút sợ hãi. Khi anh mất khống chế, thật sự có
thể ra tay giết chính mình sao?”
“Buổi sáng ngày hôm đó, khi em ngủ say, anh vẫn ngồi nhìn em. Cảm thấy em ngủ
rất đẹp…giống như…giống như thiên sứ…anh muốn em ở lại bên cạnh anh…như vậy, có
phải rất ích kỷ không?”
“Không phải! Là do anh có bệnh, chúng ta cùng nhau chữa trị căn bệnh này, có
được không? Anh không nên nghĩ đến nó nữa, hãy đem khúc mắc trong lòng gỡ bỏ đi.
Tất cả những việc này, có liên quan đến chân của anh không?”
Nam Cung Thiếu Khiêm gật đầu. “Đã gần 20 mươi năm rồi, anh không có cách nào
chấp nhận mình có một người tàn phế! Mỗi buổi tối, cái cảm giác này