XtGem Forum catalog
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327623

Bình chọn: 8.5.00/10/762 lượt.



Các bác sĩ không dám chậm trễ thêm, lập tức bắt đầu tiến hành lấy đạn ra cho bệnh nhân.

Đồng Trác Khiêm nhìn thịt bị cắt ra, nhìn vật kia đưa vào giữa thịt của cô, mặc dù dùng thuốc mê, ở trong hôn mê cô vẫn cau mày như cũ, dáng vẻ giống như rất khổ sở.

Dáng vẻ cô ấy, Đồng Trác Khiêm nhìn cũng căng thẳng trong lòng, hận người nằm phía trên không là mình. Mặc dù nhìn động tác của những bác sĩ kia cẩn thận, nhưng vẫn làm cô đau đớn, Đồng Trác Khiêm vừa muốn lqd rống bọn họ một trận.

Đúng là lúc này không thể, ngộ nhỡ anh vừa hô, lòng bọn họ hoảng hốt, phẫu thuật sai lầm cho Phục Linh làm thế nào?

Trong đầu suy nghĩ nhiều như vậy, Đồng Trác Khiêm đột nhiên cảm thấy mình giống như một người con trai, bởi vì mới vừa hẹn hò với bạn gái, vui sướng, lo lắng, rất nhiều cảm xúc không rõ đều vòng quanh ở trong đầu anh, giống như muốn nổ tung .

Một giờ, Đồng Trác Khiêm trôi qua trong dày vò.

Mà lúc này, điện thoại di động của anh lại vang lên, nhận điện thoại, cũng là một giọng nói nghe qua không tính là rất quen thuộc, lại giống như đã nghe qua.

"Tôi là Hoa Chân."

Đối với điện thoại của Hoa Chân, Đồng Trác Khiêm không kinh ngạc chút nào, bởi vì anh đã biết mấy năm này Phục Linh ở chung một chỗ với cô ấy, hơn nữa năm đó cũng là cô ấy cứu Phục Linh.

"Phục Linh được anh cứu đi đúng không?" Lúc Hoa Chân nói lời này, người đang ở vùng ngoại ô số mười tám, xung quanh hoang vu, giống như sa mạc, phía sau cô là một kho hàng rách nát, mà bên trong đã không có người, chỉ có một bãi khô máu trên mặt đất.

"Đúng"

"Cô ấy bị thương?" Hoa Chân nói gần như rất khẳng định.

"Ừ, bả vai trúng một phát đạn."

"Trời ơi." Hình như Hoa Chân cực kỳ khó chịu: "Tại sao có thể như vậy? Cô gái nhỏ ấy đi theo tôi mấy năm, cả móng tay cũng chưa từng đứt, sao gặp phải anh không phải nổ tung chính là bắt cóc trúng đạn hả?"

Đồng Trác Khiêm nhíu chân mày, nhìn Phục Linh vẫn lqd mê man một chút, nhưng cũng cảm thấy lời Hoa Chân nói rất thật.

"Ngươi phải tới đây sao?"

"Tôi không tới, tôi xong rồi ——tôi còn phải chăm sóc con trai, hai người liền ôn chuyện đi." Bùm ... một tiếng , Hoa Chân nhanh chóng cúp điện thoại, đầu kia liền truyền đến tiếng đô đô.

Con trai? Đồng Trác Khiêm rất nghi ngờ.

Anh chưa bao giờ nghe nói chuyện Hoa Chân từng có con trai ở chỗ nào cả? Chẳng lẽ mới sinh gần đây? Hẳn là không thể nào?

Mà Đồng Trác Khiêm không biết, sau khi Hoa Chân rời khỏi vùng ngoại ô số mười tám phải đi chăm sóc con trai của anh rồi.

Mà tới chỗ trường học, mấy ngày không thấy, ngay cả tiểu thiếu gia Mạnh Vân Tranh lien quan cũng không đi học vài ngày rồi.

Vừa bắt đầu chỉ chú ý tới Phục Linh mất tích, vốn cho rằng Mạnh thiếu gia bị để ở lại trường rồi, bởi vì để Mạnh thiếu gia ở lại trường là việc Phục Linh thường làm.

Cho nên Mạnh thiếu gia hai ba ngày không trở về nhà là chuyện rất bình thường.

Mà Phục Linh không trở về biệt thự chính là chuyện rất không bình thường.

Vừa bắt đầu cô chỉ nghĩ đến Phục Linh mất tích, cũng vội vã đi tìm, sau đó tìm được vùng ngoại ô số mười tám, phát hiện tung lqd tích, nhìn tình huống cũng là Đồng Trác Khiêm làm.

Mà bây giờ, vấn đề lớn nhất là Tranh Tranh đi đâu?

Cô bắt đầu suy đoán ở trong lòng, vừa rồi từ trong điện thoại nghe được giọng nói của Đồng Trác Khiêm liền có thể kết luận anh hoàn toàn không biết chuyện này, nếu như biết mình có một đứa con trai, không chừng rất hưng phấn, mà còn lại kết quả duy nhất chính là, người bắt Phục Linh đi còn bắt cả Tranh Tranh.

Mẹ nó, dám bắt cóc cục cưng của cô, tìm chết!

Có thể nói như vậy, mỹ nữ Hoa Chân nổi giận.

Lúc Phục Linh tỉnh lại đã là xế chiều ngày hôm sau, trong mê man cô từ từ mở mắt nhìn thấy chính là phòng làm việc có phong cách đơn giản.

Mà phòng làm việc bị chia ra làm hai, Đồng Trác Khiêm bên ngoài yên lặng phê duyệt tài liệu, mà chỗ của cô mà nói trước kia hẳn là một thư phòng nhỏ, mà trong thời gian ngắn ngủi bị cải tạo thành một giường bệnh cao cấp.

Điều này làm cho Phục Linh thụ sủng nhược kinh.

Ngay khi cô muốn đứng dậy, Đồng Trác Khiêm cũng đã đẩy cửa ngăn cách đi vào, lập tức rót một chén nước cho cô uống xong, liền lqd vội vàng hỏi: "Còn chỗ nào không thoải mái sao?"

Phục Linh không nói gì, chỉ lẳng lặng uống nước xong, sau đó nằm ngủ giống như đà điểu.

Hiện tại trong lòng cô vô cùng hỗn loạn, cô không biết mình nên lấy dáng vẻ gì để đối mặt với Đồng Trác Khiêm, nên tự nói với mình hiện tại cô và anh nói chuyện kiểu gì đây.

Đã nhiều năm không gặp, dáng vẻ anh vẫn như trước kia, chỉ có điều cởi quân trang ra, cô lại đã khác, đã từng mất đi quá nhiều, cũng không quay ngược lại nữa.

"Làm phiền anh giúp em sắp xếp lập tức trở về thủ đô." Hiện tại cô chỉ muốn trở về gặp cha của mình một lần.

"Không được!" Gần như cũng không nghĩ, Đồng Trác Khiêm kiên quyết từ chối: "Em biết tình trạng thân thể của em bây giờ như thế nào sao? Mặc dù bả vai trúng đạn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hiện tại lqd muốn mang thân thể này ngồi máy bay, giày vò mình, đến cuối cùng có còn mạng hay không thì anh cũng không biết."

Giọng nói của anh