Polaroid
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324185

Bình chọn: 7.5.00/10/418 lượt.

Anh lạnh giọng trả lời: “Mới về hôm nay sao?”.

“Dạ”. Khẽ đáp nhẹ một tiếng, đột nhiên kinh ngạc nhìn Phục Linh nói: “Vị tiểu thư này là?”

“Chào cô”. Mặc dù trong lòng không ưa cô gái này, nhưng Phục Linh vẫn lịch sự đáp: “Trợ lý của thủ trưởng, Mạnh Phục Linh”.

Bất ngờ, trong lòng Roman Nghê chấn động, nhìn về phía Đồng Trác Khiêm, lại thấy anh gật đầu một cái, cô liền hỏi: “Trác Khiêm, không phải là anh không tuyển dụng trợ lý nữ sao?”

Không khí bốn phía nhất thời lạnh xuống, Đồng Trác Khiêm quay đầu lại, ánh mắt có chút quái dị nói: “Tôi tuyển dụng ai là chuyện của tôi, chẳng lẽ về sau ngay cả quân vụ tôi cũng phải xin phép cô sao? Hả, La tiểu thư?”

Một câu La tiểu thư, đem khoảng cách giữa hai người kéo ra xa, dù trong lòng đã sắp không nhịn được mà bộc phát, nhưng dù sao vẫn là thể diện của danh gia vọng tộc, lập tức bình ổn tâm trạng ra vẻ áy náy nói: “Trác Khiêm, thật xin lỗi, là em quá phận rồi”.

“Được rồi, tôi còn bận việc, cô đi về trước đi”.

Dứt lời, liền xoay người rời đi, cũng không thèm quay đầu lại.

Mạnh tiểu thư như một cơn gió vội vàng chạy theo sau.

“Trác Khiêm, ông nội bảo anh tối nay về biệt thự ăn cơm đấy”.

“Ừ”. Anh vẫn như cũ lạnh lùng đáp một tiếng, sau đó sải bước rời khỏi.

Bước chân nhanh một cách khác thường, khiến Mạnh tiểu thư phải chạy bộ mới có thể đuổi kịp.

“Chậm một chút, anh đó liền giả bộ văn nhã, gặp gái đẹp cũng biết giả vờ thâm trầm lãnh khốc, nhóc con, cũng nhiều mưu mô lắm”.

Đồng thiếu gia không lên tiếng.

“Này, nói thật, cô gái đó quả thật xinh đẹp, ai thế?”

“Vị hôn thê của tôi”.

Cuối cùng cũng biết được đáp án, bước chân Mạnh tiểu thư bỗng chậm lại, đột nhiên phát giác lòng mình thật lạnh, đã có vị hôn thê rồi còn tới chọc mình làm gì? Hắn còn tàn nhẫn nói vị hôn thê với mình? Rốt cuộc coi mình là cái gì chứ?

Nghĩ đến đây, cục tức cứ liên tục trào lên trong ngực.

Cúi đầu đạp đạp đôi chân trên mặt đất, một đôi giày quân nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt cô: “Cô ghen?”

“Không có”.

Âm thanh có chút trầm thấp, có chút buồn bực.

Đồng thiếu gia nghe giọng điệu này, nhất thời trên dưới cả người cũng cảm thấy không thoải mái, một tay nắm bả vai cô, trong lòng như có ai nhéo, nhẹ giọng hỏi: “Nói cho tôi nghe, giận dỗi sao?”

“Anh đó, đã có vị hôn thê rồi, sao còn trêu chọc tôi, bà nội anh”. Đấm một cú vào ngực Đồng thiếu gia, nói xong liền chạy đi, trong miệng còn không ngừng chửi rủa.

“Bây giờ chị đây trở về trại tân binh, từ đây sẽ khai tử cái tên này”.

“Mạnh Phục Linh, quay lại đây cho tôi”.

“Con mẹ anh xéo đi”.

“Muốn ăn đòn đúng không?”

“Anh quản tôi sao?”. Lớn tiếng rống lên một tiếng, đạp đôi giày quân nhân chạy ra xa, mà người nọ phía sau lưng cũng không có đuổi theo.

Trong lòng lại bắt đầu buồn bực, cô gái đó cô đã từng gặp qua, cũng tại quân khu, vào tiệc liên hoan năm ngoái, cháu gái Tư Lệnh, xinh đẹp như tiên nữ, còn cô thì sao? Con gái trưởng ban hậu cần? Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn mang danh cha ra ngoài dọa người, vậy thì cũng chỉ có, má mì ở quán bar? Tung hoành ngang dọc bốn phương tám hướng khắp các quán bar ở thủ đô – má mì sao?

Mạnh Phục Linh, mày thật là mất mặt quá!

Trong lòng thấy buồn bực không thôi, còn có lúc nãy nhìn thấy cô gái đó cả người cảm thấy không thoải mái, Mạnh tiểu thư đột nhiên dừng lại đè lại trái tim.

Đồng Trác Khiêm, không phải là tôi thích anh chứ? Chạy một mạch như điên đến giữa đường, trời nóng như lửa thiêu, mồ hôi chảy ròng ròng, thực sự chẳng khác nào muốn luộc chín người ta, chạy một hồi lâu mới phát hiện ra, quân khu này cách trại tân binh không xa, vốn là cùng một khu, chạy nãy giờ cũng chưa ra khỏi khu này, cô liền cắm đầu cắm cổ chạy đến cổng chính trại tân binh.

“Đứng lại, có việc gì?”

“Tân binh trại huấn luyện tổ hai tiểu đội hai hạ sĩ Mạnh Phục Linh tới trình diện”.

Dứt lời, ngước mắt nhìn chỉ thấy anh chàng quân nhân gác công nhìn cô với ánh mắt kinh dị, sau đó nhìn cô đi vào mà tủm tỉm cười, cũng không ngăn cản.

Vừa vào sân huấn luyện, dường như ai ai cũng dùng ánh mắt gian tà nhìn cô, cứ như trên người cô có dư một thứ gì đó, bị vô số ánh mắt khiếm nhã nhìn soi mói, hồi lâu, Mạnh tiểu thư rốt cuộc nhịn không được quát to một tiếng.

“Khốn kiếp, nhìn đủ chưa, chưa từng thấy qua mỹ nữ sao?”

Trong lúc nhất thời, yên lặng như tờ, bọn người nam binh mắc cười lại cố nín nhịn không dám cười.

Đến khi rống lên xong, Mạnh tiểu thư mới phát hiện nhóm người này toàn những gương mặt xa lạ, trước giờ cô chưa gặp qua lần nào, đám người này mặc đồng loạt bộ quân phục một màu xanh dã chiến, gương mặt tô đen, cô nhất thời sững sờ, nhìn trái nhìn phải, liền chộp lấy một người hỏi: “Ở đây không phải là trại tân binh sao?”

Người chiến sĩ cười một tiếng, da đen nhánh, hàm răng lại trắng như tuyết nói: “Những tân binh kia trời vừa sáng đã chuyển địa bàn rồi, nơi này là sân huấn luyện bộ đội đặc chủng”.

Mẹ nó, xảy ra chuyện gì chứ? Nếu như nơi này là sân huấn luyện bộ đội đặc chủng tại sao tên gác cửa lại cho cô đi vào, để rồi phải chịu đựng những ánh mắt giễu cợt như thế này chứ?

Nhanh mà chuồn đi