
hai mươi chín đưa ra giá hai trăm năm mươi triệu, còn ai..."
"Không phải." Cảnh Mạc Vũ từ tốn mở miệng, thanh âm của anh lạnh lẽo như hàn ngọc dưới lòng đất: "Tôi ra giá ba trăm triệu."
Cả hội trường im bặt trong giây lát. Ông chủ Lâm kinh ngạc đứng dậy,
nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi. Cảnh Mạc Vũ nhìn lại ông ta,
khóe miệng anh nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng.
Ông chủ Lâm trầm tư vài giây, cuối cùng buông thẻ bài trong tay: "Nếu
Cảnh tổng không nỡ bỏ thứ cậu yêu thích. Vậy thì lần này tôi nhường cho
cậu."
"Cám ơn ý tốt của ông chủ Lâm, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng."
Cả hội trường không nhúc nhích, cho đến khi tiếng búa báo hiệu cuộc đấu giá ngã ngũ vang lên.
Tôi túm chặt vạt áo khoác, cũng không thể che giấu thân hình run lẩy
bẩy. Tôi quay người đi ra cửa, một giọt nước mưa chảy trên cửa kính,
lặng lẽ rơi xuống đất, tạo thành một vệt dài như giọt nước mắt.
Tôi đi qua cánh cửa tự động ra khỏi tòa nhà, nước mưa lẫn hoa tuyết đầu
mùa tạt qua làn da tôi. Tôi không hề cảm thấy lạnh, chỉ thấy những chấm
trắng trước mắt giống hoa tuyết bám trên lông mày và lông mi của anh
trong một mùa đông nào đó...
Chú Tài thấy tôi ra ngoài liền mở cửa xe giúp tôi, nhưng tôi ngập ngừng
không lên xe. Tôi quay lại quan sát cánh cửa tự động của tòa nhà. Ông
chủ Lâm đang đi ra ngoài, theo sau ông ta là nhị thiếu gia của nhà họ
Lâm miệng còn hôi sữa: "Ba, sao vừa rồi ba không nâng giá cao hơn. Chỉ
ba trăm triệu thì anh ta lời quá."
"Con hiểu gì chứ?" Ông chủ Lâm kéo cổ áo jacket: "Cảnh Mạc Vũ đã tới
đây, chắc chắn cậu ta sẽ không để mỏ khoáng sản của nhà họ Cảnh rơi vào
tay người khác. Ba tranh với cậu ta, đồng nghĩa với việc nâng cao giá
mua của cậu ta. Đến lúc đó, không những ba không ăn được miếng thịt còn
đắc tội với cậu ta. Chi bằng lần này nhường lại cho cậu ta, tương lai
còn không ít cơ hội kiếm tiền..."
"Cảnh Mạc Vũ là người thế nào mà ba có vẻ kiêng dè anh ta như vậy?"
"Nói tóm lại là nhân vật không thể đắc tội. Con hãy nhớ mặt Cảnh Mạc Vũ, sau này nếu có gặp thì nhớ khách sáo một chút..." Tình cờ nhìn thấy
tôi, ông chủ Lâm lập tức ngậm miệng, ông ta gật đầu, mỉm cười lịch sự
với tôi: "Cảnh tiểu thư, cô đang đợi người à?"
Tôi mỉm cười, không trả lời ông ta.
Ông ta cũng không nói gì thêm, lập tức lên chiếc xe sang trọng của ông
ta. Tôi vẫn nghe thấy tiếng nhị thiếu gia họ Lâm lải nhải: "Ba, cô ta
chẳng phải là Cảnh An Ngôn hay sao? Mấy hôm trước con gặp cô ta đi cùng
Bill tại một party..."
Mãi cũng không thấy tôi lên xe, chú Tài liền cầm ô chạy ra đón tôi.
Chiếc ô đen ngăn hoa tuyết trắng ở trên đầu: "Tiểu thư, tôi vừa nhìn
thấy..."
Tôi xua tay ra hiệu chú đừng nói tiếp: "Núi đất đỏ vốn là tài sản ba
cháu định để lại cho anh ấy. Bây giờ anh ấy bỏ tiền ra mua, không cần
cháu bận tâm lo lắng, cũng là một việc tốt lành."
Chú Tài không phát biểu ý kiến, khi chú vô tình đưa mắt về cánh cửa tự
động, thần sắc chú đột nhiên cứng đờ. Tôi dõi theo ánh mắt chú, quả
nhiên chạm phải đồng tử sâu hun hút không thấy đáy của Cảnh Mạc Vũ.
Tôi và anh chỉ cách nhau một bước chân. Nhưng mưa tuyết trắng xóa rơi
xuống giữa chúng tôi, làm chúng tôi phảng phất cách xa ngàn trùng.
Ánh mắt giao nhau chỉ một giây, nhưng có cảm giác lâu hơn bảy trăm hai mươi tư ngày.
Tôi nắm chặt vạt áo khoác, mũi bị đông lạnh đến mức tê liệt, hô hấp
không thông thuận. Tôi cố gắng hít sâu hai hơi, nhưng cuối cùng vẫn
không thể thốt ra câu "Anh có khỏe không?"
Cảnh Mạc Vũ thu lại ánh mắt, anh sải bước dài xuống cầu thang đá trước cửa tòa nhà.
"Cảnh Mạc Vũ!"
Khi anh bước đến bậc thang cuối, tôi cuối cùng cũng gọi tên anh. Cảnh Mạc Vũ dừng bước, quay người.
"Anh có thời gian không?" Tôi hơi cắn môi: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Anh nhíu mày, chậm rãi giơ tay, từ từ nhìn đồng hồ.
"Tôi còn có việc bận..."
Hoa tuyết rơi xuống mặt tôi, cảm giác giá buốt giống như giọng nói của anh, khiến tôi không thể mở miệng.
Cũng may đúng lúc này, điện thoại di động của tôi đổ chuông. Tôi rời tay khỏi vạt áo, rút điện thoại ra nghe.
Đầu kia vọng đến câu tiếng Trung không chuẩn của Bill: "Hi, người đẹp, cô chưa từng trễ hẹn bao giờ đâu đấy."
"Bill, sorry, sorry..." Tôi quên béng đi mất hôm nay có hẹn với Bill để
bàn về việc ký kết hợp đồng dự án mới. Tôi vừa nói lời xin lỗi vừa vội
vàng ngồi lên xe.
Khi ô tô lăn bánh, tôi vẫn kịp nhìn thấy Cảnh Mạc Vũ qua gương chiếu
hậu. Anh vẫn đứng nguyên một chỗ, chỉ là hình dáng anh ngày càng xa vời, ngày càng mơ hồ.
Tôi vốn tưởng tôi chẳng còn bất cứ mối quan hệ nào với Cảnh Mạc Vũ. Vậy
mà tôi đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký Cảnh Mạc Vũ khi đang
vui vẻ trò chuyện với Bill.
Cô thư ký nói với tôi, Cảnh Mạc Vũ mời tôi ăn cơm ở phòng VIP câu lạc bộ tư nhân Hội Hiên. Trước khi tắt điện thoại, cô ta còn cố ý nhấn mạnh
hai lần, cuộc hẹn chỉ có hai người.
Việc cố ý nhắc nhở rất hiển nhiên là do Cảnh Mạc Vũ dặn dò, chắc anh sợ
tôi sẽ đi cùng người ngoài đến buổi hẹn không mấy thoải mái này.
Hội Hiên từng là câu lạc bộ tư nhân xa xỉ nhất thành phố A. Bởi vì phí
gi