
êu thị. Trên đường về, Tiểu Ảnh
chán nản hỏi:
- Trưởng phòng Quản,có đúng là anh học ngành mỹ thuật học không đấy?
- Đúng chứ! – Quản Đồngnghiêm nghị gật đầu.
- Thế học mỹ học kiểugì mà chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả? – Tiểu Ảnh nhăn nhó. – Em phát hiện ra gu chọnquần áo của anh thật là đáng
tuyệt vọng! – Cô không khỏi than thở. – Lần saukhông thèm rủ anh đi
shopping cùng nữa, em đi cùng với Hứa Tân còn hơn!
- Anh học mỹ học chứkhông học thiết kế thời trang. – Quản
Đồng cười hề hề. – Em không hiểu rồi,chuyên ngành mỹ học mục đích chính
là nghiên cứu mọi ngọn nguồn của cái đẹp…
- Em thèm vào… - TiểuẢnh vênh mặt. – Trưởng phòng Quản, cho
dù anh có tìm được ngọn nguồn của cái đẹp,thì mớ lý thuyết của anh cũng
chẳng có tác dụng dẫn dắt được thế giới này đâu,anh nghiên cứu mỹ học
làm quái gì?
- Cô giáo Cố ơi, lịchsự chút đi! – Quản Đồng xoa đầu cô. – Hình như giáo viên hướng
dẫn của em cũnghọc ngành mỹ học còn gì? Em có gan thì nói lại câu này
với ông ấy đi.
- Oái! – Tiểu Ảnh thốtlên, nghĩ một hồi rồi cãi lại – Giống đâu mà giống, thầy của em ăn mặc còn đẹpchán!
- Thế chứng tỏ trongsố những người học mỹ học còn khối người
tài còn gì! – Trưởng phòng Quản làmcông tác thư ký, tuy trong cuộc sống
có hơi khờ một tí, nhưng suy nghĩ logicthì sắc bén vô cùng. Hơn nữa, nếu mắt anh mà tinh tường quá thì lúc nào cô giáoCố cũng thua à!
“Cô giáo Cố” cứng đờnhư khúc gỗ khoảng hai giây rồi nhận thua chạy biến mất
(8) Về nhà, Tiểu Ảnh gọiđiện cho Hứa Tân kể lể:
- Tớ chẳng hiểu sao mắtchồng tớ quê thế không biết! Vào siêu
thị chỉ nhìn duy nhất hai thứ, thứ nhấtlà cây cảnh, thứ hai là đồ công
sở.
Hứa Tân cười:
- Con ruồi này, thậtra tớ cũng thấy ông xã cậu quê chết đi được, thế nên mới đi chọn cái đứa như cậu!
Tiểu Ảnh chớp chớp mắt,giật mình phát hiện hình như mình đã vơ luôn cả mình vào trong câu nói, mới cườihề hề:
- Quần áo cơ mà, đừngcó nói xa như thế!
- À ừ đúng rồi, hômnay tớ đưa chị vào bệnh viện. – Hứa Tân mừng rơn – Baby khỏe mạnh lắm nhé!
- Tốt quá! – Tiểu Ảnhcũng mừng lây. – Thật ra trai hay gái không quan trọng, khỏe là tốt rồi.
- Chuẩn đấy! – HứaTân gật gù rồi than vãn. – Chỉ khổ cái thân tớ, mẹ tớ suốt ngày cứ lôi chị tớra mà nói, chê tớ ế. Bây giờ thiên hạ
có con ầm ầm rồi, mẹ tớ suốt ngày thay tớđi xem mặt. Ôi… cậu có thấy các phụ huynh bây giờ già rồi thì rảnh rỗi quákhông? Cả ngày cứ cầm bằng
tốt nghiệp với ảnh của con cái mình đi lẩn thẩntrong công viên, cứ như
đi buôn người ấy.
- Không phải buôn người!– Tiểu Ảnh phì cười. – Phải nói là đi săn người thì
đúng hơn. Cậu nghĩ mà xem,mẹ cậu đặt ra tiêu chuẩn cho người ta, phải
cao trên mét tám, học đại học chínhquy trở lên, làm việc ở cơ quan này
đơn vị nọ, cơ quan nhà nước hay doanh nghiệptư nhân hay top 500 thế
giới… Giời ơi… cứ tiêu chuẩn như thế thì Quản Đồng nhàtớ trượt quách từ
lâu rồi, anh ấy mới được có 1 mét
Vừa nói vừa trộm nhìnQuản Đồng, nhưng nhìn một vòng không thấy ai bèn rướn cổ nhìn ngoài phòngkhách, lần này thì phát hiện thấy. Quản Đồng đang ngồi trên sôfa phòng khách vừaxem thời sự quốc tế vừa đơm cúc cho chiếc áo ngủ của Tiểu Ảnh?!
Bùm – Trong đầu Tiểu Ảnhnhư vừa bùng lên một vụ nổ nguyên tử. Hứa Tân đang lách chách qua ống nghe, bỗngthấy lặng ngắt, tò mò gào
lên:
- Alo, Muỗi gọi, Ruồinghe rõ trả lời… A lô…
- Nghe thấy rồi! – TiểuẢnh ngắt lời, hạ giọng. – Báo cáo tin mật, ông xã tớ đang đơm cúc áo cho áo tớ!
- Ặc! – Không hiểu làHứa Tân đang uống cái gì mà phì cả ra
ngoài. – Con ruồi này, cậu còn tính ngườikhông thế? Người ta thì phải
nâng khăn sửa túi cho chàng, sao cậu lại để ông xãlàm cái việc đó?
- Tớ có đòi hỏi gìđâu! – Tiểu Ảnh kêu ca. – Tớ chỉ lười không tự đơm cho mình thôi. Mà là áo ngủthôi mà, tắm xong mặc có vài ba phút
là chui vào chăn, cúc có khâu hay không thìcũng có để làm gì?
- Á… áo ngủ…? – HứaTân gào lên. – Con ruồi này, khi nào anh
Quản không cần cậu thì bảo anh ta cânnhắc tớ nhé! Quả là một người chồng hiền thục! Á á á!
- Đừng có nằm mơ giữaban ngày. – Tiểu Ảnh trừng mắt.
- Ruồi này, tớ thấyđúng là cậu phải cảm ơn Trần Diệp đấy. –
Hứa Tân mơ mộng. – Nếu không phải anhta quẳng gánh giữa đường thì làm gì có cơ hội gặp gỡ anh Quản? Cậu đúng là ănmày vớ chiếu manh!
- Hôm thứ Sáu, TrầnDiệp đến lớp tớ đấy! – Tiểu Ảnh bỗng nhớ đến vụ này. – Làm tớ hết hồn!
- Hả? – Hứa Tân tòmò. – Thế thì sao? Tình cũ khó quên à? Hay là thông báo mất đồ?
- Thôi đi! – Tiểu Ảnhquát. – Cho dù anh ta đến tìm lại đồ mất thì tớ cũng không thèm thấy vàng mà nhặtđâu!
- Thế hai người nóinhững gì?
- Thì nói anh ở nướcngoài thế nào, tớ sống ở đây rất tốt. –
Tiểu Ảnh nhún vai. À đúng rồi, còn dặndò anh ta mai sau nổi danh thì
đừng đổi quốc tịch nước ngoài, vì có một phầnnăm dân số thế giới làm hậu thuẫn cho anh ta, ghê chưa!
- Chắc chắn một phầnnăm này không gồm cậu rồi! – Hứa Tân cười
phá lên. – Con ruồi này ghê gớmquá, sao cậu có thể bình tĩnh thế?
Hứa Tân lại thốt lên:
- Ruồi à, tớ khâm phụccậu ở chỗ: cậu luôn biết bản thân mình
muốn gì, rồi từ từ khám phá con đường dẫnđến những ước muốn đó. Tuy