
tchút, còn về hải
sâm thì… loại đồ này rất đắt, bỏ đi cũng được mà”.
Cô vừa nói dứt lời,không khí trong xe đột nhiên trầm hẳn mất mấy giây.
Một lúc sau, bà Cố ngồiở ghế phụ bên cạnh chồng mới thở dài:
“Thực ra bố mẹ đều hiểu Quản Đồng, đều biếtnó là một chàng trai tốt hiếm thấy. Con lấy nó, bố mẹ cũng yên lòng. Chỉ có điềuvới hoàn cảnh gia
đình nó, sẽ có những thứ không lo được. Mà việc đó cũng khôngsao hết,
rốt cuộc hôn lễ cũng chỉ là hình thức, huống hồ cũng phải nghĩ đếnchuyện nhà người ta cảm thấy thế nào, không thể làm hoành tráng được. Có
điềulà, bố mẹ chỉ có mỗi một cô con gái, nếu đến mức trung bình ở đây mà còn khônglo được, thì bố mẹ cứ nghĩ đến là lại thấy buồn…”
Trong khoang xe yên lặng,Cố Tiểu Ảnh mở miệng định nói, rồi đột nhiên lại chẳng biết phải nói gì cho phải.
Khoảng cách từ thànhphố F sang thành phố G không hề xa, chỉ
mất khoảng hơn sáu tiếng đi đường cao tốc,buổi trưa xuất phát, đến chiều tối là tới. Ngày hôm đó đúng vào thứ sáu, buổichiều Quản Đồng xin nghỉ
nửa buổi, ăn trưa xong xuất phát về quê cùng với phù rểGiang Nhạc Dương. Hai bên đã hẹn nhau trước ở cửa khách sạn huyện thuộc thànhphố R. Quản
Đồng vừa đến, đã nhìn thấy hai chiếc ôtô đang chạy lại, vội vã chạyra.
Cửa xe mở ra, Cố Tiểu Ảnh là người đầu tiên bước ra, nhìn thấy Giang
NhạcDương đứng bên cạnh Quản Đồng, nụ cười của cô đột nhiên trở nên khó
hiểu.
Giang Nhạc Dương
lúngtúng một chút, trong bụng nghĩ: không hiểu cái con bé tinh quái này
đang giởtrò đùa ác độc nào đây?
Về mặt đầu óc nhanhnhạy, Giang Nhạc Dương thừa nhận dù mình có tu luyện thêm mười năm cũng khôngthể đuổi kịp tốc độ của Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân. Về chuyện này, anh từng than thởvới Quản Đồng: tư duy của bọn
trẻ học viện nghệ thuật đúng là quá kỳ quái, sưhuynh ơi anh tiêu rồi.
Lúc đó, Quản Đồng chẳngđể tâm đến lời than thở của Giang Nhạc Dương, anh cũng không nói gì nhiều phí lời,chỉ vui vẻ chờ đợi hài kịch
của Quản Đồng. Mà cũng kỳ lạ thật, tại sao một ngườilạc quan như anh,
lại luôn có dự cảm không mấy lạc quan rằng: “Quản Đồng rồi” nhỉ?
Trong khi còn đang sữngsờ, Quản Đồng đã kịp lôi Giang Nhạc
Dương đến trước mặt ông Cố, kính cẩn giớithiệu: “Thưa bố, đây là bạn
cùng đại học của con - Giang Nhạc Dương, giờ đanglà đồng nghiệp của Tiểu Ảnh, cùng làm việc ở Học viện nghệ thuật”.
Giang Nhạc Dương vẫnchưa có bạn gái, nghe thấy tiếng “Bố” mà
trong tích tắc như tiếng sấm nổ bêntai, tê liệt đến một nửa số tế bào
não.
Nhưng đương nhiên
ôngCố rất hài lòng với cách xưng hô này. Ông có vẻ nghiêm nghị, nhưng nụ cười lạirất thân thiện, dù đã cố gắng tỏ vẻ nghiêm nghị gật đầu, mong
muốn tiếp tục xâydựng hình tượng nhạc phụ uy nghiêm. Thế nhưng kịch chưa diễn xong thì đã bị tiếnghét của bà Cố phá hỏng không thương tiếc.
Bà Cố đứng cách đókhông xa, gọi: “Cố Giới Tuyền, ông nhét cái túi màu đen của tôi vào đâu rồi? Giờphải làm thủ tục đăng ký phòng, đồ
đạc của tôi đều ở trong ấy!”
Lập tức ông Cố hốt hoảngchạy lại, trong lúc luống cuống vẫn
không quên nhìn về phía cậu con rể với ánhmắt cảm thông: “Quản Đồng à,
Cố Tiểu Ảnh nhà mình với mẹ nó có tính cách nóng nảygiống nhau, con phải bao dung đấy nhé…”
Quản Đồng mở to mắt,Giang Nhạc Dương đứng bên cạnh cuối cùng không nhịn nổi buột miệng cười.
Trong lúc đó, nhân vậtchính đã chạy đến, chưa cần rào đón gì
đã giơ tay bắt tay Giang Nhạc Dương, cườicười: “Chào thầy Giang, thầy
Giang vất vả quá! Thầy Giang trọng nghĩa khinhtài, đức cao vọng trọng,
miệt mài phấn đấu!”
Giang Nhạc Dương cũngcười hì hì phản công: “Chào cô Cố, cô Cố cũng đích thân đến kết hôn à?”
Chẳng đợi Cố Tiểu Ảnhphản bác, Quản Đồng đã vỗ lưng: “Anh nói thế là ý gì hả Giang Nhạc Dương?”
Cố Tiểu Ảnh lại nở mộtnụ cười tươi như hoa hướng dương, đưa
ngón tay cái về phía Giang Nhạc Dương dứdứ, nói: “Thầy Giang tiến bộ
quá, tốc độ phản ứng càng ngày càng nhanh đấy. Tôiđã chẳng từng nói thầy rất có tiềm năng là gì, chỉ có điều là thiếu sự dẫn dắtcủa ân sư như
tôi đây thôi.”
Giang Nhạc Dương tứcđến mức tưởng như nổ cả con ngươi.
Nhưng tâm trạng vui vẻcủa Cố Tiểu Ảnh không giữ được lâu.
Buổi tối ngày hôm đó, sau khi cô bước vào cổngnhà Quản Đồng lần thứ hai, sự hào hứng trước đó đã ra đi không còn dấu vết.
Cô kinh ngạc nhìn cănphòng không có một chút gì thay đổi.
Trong lúc bố mẹ đẻ cô hàn huyên cùng bố mẹchồng, cô tưởng như có một gáo nước lạnh vừa tạt cô ướt đẫm từ đầu đến chân: nhữngthùng vỡ, những chậu vỡ lần trước cô thấy vẫn chất đống trong nhà, tất cả các ôkính cửa sổ
vẫn được phủ một lớp bụi dày, bức tường trát ximăng vẫn không đượcquét
vôi, ở giữa phòng có một chiếc xe đạp bẩn đến mức chẳng ra hồn xe, mấy
cáighế băng gãy chân nằm rải rác giữa nhà, một đàn ruồi đang vo ve bay
quanh nhữngcái đĩa để đồ ăn trên bàn.
Lòng Cố Tiểu Ảnh nhưchùng xuống.
Phía bên kia, Quản LợiMinh và Cố Thiệu Tuyền bắt đầu chúc
rượu nhau. Quản Đồng và Giang Nhạc Dương bậnrộn giúp bà Cố dỡ các thứ đồ ăn, đồ uống đã chuẩn bị sẵn từ sau xe xuống. Cô emhọ đi cùng hào hứng
vì lần đầu tiên được làm phù dâu, chạy trước chạy sau quansát, cuối c