
mới pháthiện ra phần phía trên gót chân mình đã
bị giày cao gót làm xước, bật cả máutươi. Làn tất mỏng đã bết chặt lại
với máu. Cố Tiểu Ảnh cẩn thận cởi giày ra, rồinghiến răng, chịu đau,
tuột hẳn tất ra khỏi chân, làn da mỏng bị tất kéo theokhiến Cố Tiểu Ảnh
không nhịn nổi kêu “Ái” một tiếng. Tống Cẩm Tây hình như nghethấy, khẽ
động đậy, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Cố Tiểu Ảnh co chânlên ghế sofa, một lúc lâu sau, đợi cho bớt đau, cô mới bắt đầu như tự nói vớimình.
“Cẩm Tây, cô vẫn cònnhớ em!” - Cô ngẩng đầu nhìn Tống Cẩm Tây vẫn đang co rúm trên chiếc ghế sofa đốidiện, nhẹ nhàng nói: “Hai năm
trước, chính em là người gửi email cho cô, hỏi côđã bao giờ từng muốn
chết chưa. Năm đó em mới học năm thứ hai, việc học rất vấtvả, tính hơi
nhút nhát, mỗi lần lên lớp đều ngồi bàn đầu. Có lúc cô đãng trí bỏquên
bút hoặc vở, đều là em mang trả cho cô. Cô không biết tại sao em lại
muốnhỏi câu đó, nhưng cô rất lo em nghĩ không thoáng, nên đã viết cho em một bứcthư rất dài để trả lời câu hỏi này của em. Lần lên lớp sau đó,
nhìn vào ánh mắtem, cô biết, em đã nghĩ thoáng ra, em đã có sức mạnh, em sẽ không muốn chết nữa”.
Cô nhắm mắt lại, tựavào lưng ghế sofa: “Cô chỉ không ngờ rằng, sau hai
năm, em vẫn tuyệt vọng. CẩmTây, là lỗi của cô, nếu lúc đó cô quan tâm
đến em hơn nữa, luôn luôn quan tâm đếnem, thì sẽ không có ngày hôm nay”.
“Thưa cô...” - Tống CẩmTây cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng lí nhí, nhưng Cố Tiểu Ảnh không nhìn đến.
Cô vẫn nhắm mắt, dườngnhư hồi tưởng lại việc cách đó rất lâu: “Trước đây, cô có một người bạn cùngbàn rất thân, cô ấy là đại biểu của môn toán học trong lớp chuyên văn của bọncô. Cô không giống cô ấy, điểm toán của cô chẳng bao giờ đạt điểm 5, nên đến côcũng biết, cô ấy cần
thi lên đại học trọng điểm, chứ cô thì chắc không thi đỗ đạihọc được.
Nhưng không ai ngờ, năm cuối cùng của trung học, cô mắt nhắm mắt mởđăng
ký vào Học viện nghệ thuật, thời đó thì vào Học viện nghệ thuật không
tínhđiểm toán, còn các môn khác cô thi điểm cũng khá, và thế là cô đỗ
vào trường.Nhưng cô bạn kia lại không thuận lợi, chỉ đỗ hệ chính của một trường đại họcphía nam. Ngày chia tay, cô đưa cô ấy đến bến tàu, cô ấy
không vui vẻ chút nào.Cô ấy nói: “Tiểu Ảnh hãy chờ nhé, rồi sẽ có một
ngày mình quay lại”. Điều nàythì cô tin, từ nhỏ, cô ấy nói gì, cô cũng
tin. Nhưng sau đó, đúng là cô ấy quaytrở lại, nhưng mà là tro hài cốt
của cô ấy”.
Tống Cẩm Tây
chầm chậm,chầm chậm mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Ảnh. Cố Tiểu
Ảnh vẫn mệt mỏi ngồitựa vào sofa, nhắm mắt, một dòng nước mắt từ từ chảy xuống từ đôi mắt cô đangnhắm nghiền.
“Đó là năm thứ ba đạihọc, trường cô ấy phát triển đảng viên
là sinh viên. Cô ấy là người thích phấnđấu, không thắng được nhóm cán bộ lớp thì đã đành, đằng này không ngờ cũngkhông quay nổi mấy sinh viên đã từng thi lại. Cô ấy lên khoa đấu tranh, nhưngcác thầy cô phê bình cô ấy thích hư vinh, bạn bè chê cười cô ấy là tự đánh giámình quá cao. Cô ấy
nhất thời không suy nghĩ thoáng, nên đã uống thuốc ngủ liềucao,” giọng
Cố Tiểu Ảnh bình thản đến lạnh người, Tống Cẩm Tây thở hắt ra, nghethấy
tiếng cô kể tiếp - “Nhưng được phát hiện rất sớm, đưa đi bệnh viện rửa
ruột,cứu được”.
“Nằm trên giường bệnh,cô ấy gọi điện thoại cho cô, cô nghe thấy thì lo quá, cách
nhau xa như vậy, cônói khô cả nước bọt suốt hai tiếng đồng hồ, cho đến
khi thẻ điện thoại khôngcòn một đồng, cô ấy mới đồng ý với cô trước khi
cúp máy, nói là sẽ tiếp tục sốngtử tế”, Cố Tiểu Ảnh khẽ thở dài, giọng
chua xót, “Nhưng chẳng ai ngờ, sau khixuất viện, quay về trường, các
giáo viên trong trường hơi tý lại lôi cô ấy ra mắngnhiếc, các bạn học
thì trêu chọc gièm pha, ai cũng nói cô ấy bị điên, nói cô ấyđã muốn
chết, lại còn làm ảnh hưởng đến thanh danh của trường. Cô ấy như sắpphát điên, chịu đựng được hơn một tháng, nhưng tình hình chẳng có gì cải
thiệnmà càng ngày càng nặng nề. Cuối cùng, đến người của khoa khác cũng
chỉ chỉ trỏtrỏ sau lưng cô ấy. Cô ấy không trụ được, lại tìm đến cái
chết. Trước khi tựsát, cô ấy gọi điện cho cô, muốn nói chuyện gì đó với
cô. Nhưng lúc đó cô đanglên lớp, không dám nhận điện thoại, nên từ chối
không nhận. Có lẽ chính vì côkhông nhận điện thoại, càng khiến cô ấy
nghĩ cả thế giới đều quay lưng lại vớimình. Cô ấy cắt cổ tay, đến khi
được phát hiện, thì máu đã nhuộm đỏ cả tấm gatrải giường...”
Cố Tiểu Ảnh cuối cùngcũng mở mắt, nước mắt lưng tròng nhìn
Tống Cẩm Tây: “Mấy năm nay, cô luôn nghĩ,nếu năm đó cô nghe cú điện
thoại kia, thì cô ấy có chết không? Cẩm Tây, có thểem không biết, năm
năm rồi, cô không có đủ dũng cảm thăm mộ cô ấy, cô sợ phảinhìn thấy
khuôn mặt vĩnh viễn dừng lại ở năm năm trước. Cũng có lúc cô gặp ác
mộng,trong giấc mộng cô ấy nói: Tiểu Ảnh, mình tin tưởng bạn như thế,
sao bạn lạikhông nhận điện thoại của mình? Cô ấy khóc trong giấc mơ của
cô, nói rằng: đếncả bạn còn không cần tôi, Tiểu Ảnh, nên tôi chẳng còn
gì nữa...”
Trong văn
phòng yên tĩnh,Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng bật khóc: “Tống Cẩm Tây, hôm
nay cô tìm quanh hồ,tìm trên