
heo dõi thêm . Ai
là người nhà bệnh nhân xuống gặp tôi._ Vị bác sĩ nói thế rồi bỏ đi.
Anh và hắn nhìn nhau rồi cùng đi xuống. Sam , Windy, Way và Vic thì ở lại với nó. Nó đã đc chuyển qua phòng hồi sức.
- Bác sĩ. Cô ấy có vấn đề j sao?_ Cả hai cùng đồng thanh hỏi khi đã ngồi trên ghế.
- Hừm. Đúng vậy. Tuy đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng do mất quá nhiều máu
cộng với việc bị tổn thương tâm lí nặng nề lên cô ấy khó có thể thỉnh
lại.
- Sao?_ Cả 2 người thảng thốt.
- Nhưng đó cũng chỉ là có thể thôi. Nếu như lí trí cô ấy phục hồi nhanh thì cô ấy sẽ tỉnh lại. Nhưng việc đấy có vẻ là xa vời. Khoảng thời gian để cô ấy phục hồi và
tỉnh lại rất dài. Có thể là 1tháng, 10 tháng, 1 năm hay 3 năm_ Vị bác sĩ nói vs vẻ mặt lo sợ, rụt rè.
- “ Rầm”… Mặc kệ là 1 năm, 10 năm,
hay 100 năm. Cho dù cô ấy có ko tỉnh lại đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ
chăm sóc cô ấy. Yêu cô ấy đến suốt đời._ Hắn đập bài cái rầm rồi bực bội bỏ đi.
- Mong bác sĩ thông cảm._ Anh nói bằng giọng buồn buồn. Giờ đây cái chấưt giọng lạnh băng đã bị tan chảy rồi.
- Ko sao. Chỉ vì cậu ta quá yêu con bé thôi._ Vị bác sĩ già lắc đầu.
Anh ngồi thêm vs bác sĩ 1 lúc để nghe về tình trạng của nó. Hắn thì khuân
mặt hầm hầm bước đi. Trong long thổn thức bao suy nghĩ. Bước chân đi
nhanh dần. Về lại nơi có nó. Nó nằm đấy. Như nàng công chúa ngủ trong
rừng.
………………… Bệnh nhưng vẫn đẹp……………….
……………………. Đau nhưng vẫn cười ……………..
Hắn đau xót nhìn nó. Cầm chặt lấy bàn tay nó nước mắt khẽ rơi. “ Cho dù em
có thế nào. Anh vẫn sẽ mãi yêu em”. Rồi hôn nhẹ lên trán nó. Mọi người ở ngoài nhìn vào trong. Thấy hắn như vậy thì ko khỏi đau long. Sam và
Windy nước mắt rơi lã chã. Họ cảm thấy thương tâm cho cô bạn và cô chị
của mình. Hai người con trai kia nhẹ nhàng ôm họ vào long mà vỗ về. Anh
đứng đó như pho tượng. Khổ tâm. Làm sao đây. Đứa em gái bé bỏng tội
nghiệp của anh. Hắn đuổi tất cả mọi người về. Không cho ai ở lại kể cả
anh.
- Mọi người về nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ ở lại. Ko cần ai ở cùng đâu.
Ánh mắt hắn kiên định làm mọi người muốn ở lại cũng ko được. Thế là cả lũ
lật đật kéo nhau về. 4 ng kia về khách sạn ở còn anh thì về ngôi biệt
thự của mình. Sau khi mọi người về hắn lập tức vào phòng. Cầm chặt tay
nó nhìn ngắm nó suốt đêm rồi ngủ quên khi noà ko biết. Sáng thức dậy, nó vẫn vậy vẫn nằm im đó cùng nụ cười dang dở trên môi. Đôi mắt vẫn nhắm
nghiền. Khuân mặt xanh xao hốc hác. Hắn xót xa.
Bà Diệp sau khi
nghe tin con gái mình liền ngất lên ngất xuống. Ông Diệp cũng đau xót ko kém. Chưa một ai nói cho ông bà biết về đứa con trai mất tích của mình. Bố mẹ hắn cũng rất buồn vì đứa con dâu bị vậy.
1 tuần sau:
Tại bệnh viện thần kinh:
- Này. Sao mày dám ăn chuối của tao? Đồ khốn kiếp_ Bà Jen nhảy chồm chồm lên.
- Con ranh. Mày ăn trộm còn nói tao hả?_ Một bà mập mập nói.
Á à. Mày chết với bà._ Bà Jen tóc tai xoã xượi, rối tung, tai cài bông
hoa chạy đến chỗ bà mập nói. Thế là hai bà một béo 1 gầy xông vào đánh
nhau. 1 tên thanh niên gần đấy nhảy lên ôm thân cây cao hứng hát vu vơ:
Bơm xăng thôi em mà.
Bơm cho anh đi mà
Bơm xong đi la cà
Thật là đen vì xe hết xăng.
- hú hú. Gầy cố lên. Đánh chết mụ béo đi. Hú hú_ Tên điên hét lên.
Mấy y tá nhanh chân chạy lại gỡ 2 bà sư tử hà đông ra. Mặt bà gầy đã xuất
hiện vài vết cào nhìn như mèo do dính phải nội công thâm hậu của bà mập. Bà mập cũng vậy. Miệng rớm máu do xơi phải cú đám trời giáng của bà
gầy. Bọn hắn đứng đấy. Nhếch mép cười nhạt.
- Hoàng Thanh Vân bà mà cũng có ngày này sao?
Rồi tất cả quay về bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho nó. Hắn đã quyết
định sẽ đưa nó về Việt Nam để dễ bề chăm sóc. Mọi người ai cũng đồng ý
vậy.
************************
Tại Việt Nam:
- Cô Hồ Linh Đan! Yêu cầu cô phối hợp vs chúng tôi. _ Vị cảnh sát già lên tiếng.
- Phối cái đầu các ông ý. Tôi có làm cái j đâu mà phải theo về cái chuồng bò của các ông?_ Linh Đan mạnh miệng.
Mấy vị cảnh sát ở đó đã hết sức nhẫn nhịn mà cô ta vẫn cứ **** mắng. Họ định xông lên nhưng vị cảnh sát già giơ tay cản lại.
- Chuồng bò? Haha. Rất tiếc. Cái chuồng bò đấy là nơi cô sắp cư ngụ đấy. Bắt cô ta lại
- Bỏ tôi ra. Mấy người đang lzj vậy? BA ba ơi!_ cô ta ra sức giẫy dụa.
Ông Hồ sợ hãi ko dám ra. Ông đã hoàn toàn suy sụp cái uy danh của ông ngày
trước lẫy lừng bnhiu thì bây giờ lại phải xấu hổ bấy nhiêu. Ông thật sự
ko biết sao mình lại lấy đc 1 người vợ thâm hiểm và đứa con gái sinh ra
cũg thâm hiểm y vậy. Ông đau long đến nỗi muốn chết đi sống lại.
*************************
4 năm sau:
Hắn giờ đây đã là một vị giám đốc uy quyền đầy mình. Tiếp nhận công ty của
ba và làm cho nó càng lớn mạnh hơn. Nó vẫn vậy vẫn nằm đó. Anh thì đã
quay về với gđ của mình. Và hiện giờ anh đang yêu cô chị khỉ chuối đó.
Cô ta là con gái cưng của ông bà Triệu. Cô đã yêu thầm anh từ ngay lần
đầu lúc ông bà Triệu dẫn anh về nhà. Cô ko coi anh là anh trai. Mà luôn
coi anh là một nửa của mình. Ông bà Triệu cũng đồng ý để anh và cô đến
vs nhau. Thôi thì ko làm con nuôi thì làm con rể vậy. 2 cặp kia cũng
vậy. Họ cũng rất hạnh phúc. Họ