
Mẹ Cao lại có thể nghĩ ra mấy cái. Rất không kính trọng truyền thống nhỉ.
Trò trò chuyện chuyện một hồi, tôi đột nhiên buồn nôn một chút, nhịn không được nôn khan một tiếng.
Lập tức, hai cặp con mắt mạnh mẽ bắn về phía cái bụng bằng phẳng của tôi, mà tôi cũng vậy không tự giác phối hợp cùng bọn họ đồng thời nhìn xuống bụng mình.
Trong thư phòng sao yên tĩnh quá, tôi nhịn không được, vô ý nói: "Ha ha, hiểu lầm, đơn giản là hiểu lầm rồi, nó, gió êm sóng lặng." Vừa nói tôi vừa chỉa chỉa bụng mình.
"Aizzzz. . . . . ." Hai người bọn họ hết sức ăn ý liếc nhìn nhau.
Thấy bọn họ thất vọng như thế, tôi không khỏi đau lòng .
Ngẫm lại chúng tôi kết hôn cũng đã một năm rồi, à không, chúng tôi kết hôn rõ ràng gần một năm rồi! Là nên có một nhóc con thôi.
Lúc tôi đang tự hỏi vấn đề này thì tôi đột nhiên bị ôm vào một vòng tay an toàn, thoải mái quen thuộc, một giọng dễ nghe vang lên: "Cái này, chúng mình không vội, thuận theo tự nhiên là được rồi, có chạy cũng không thoát được, nếu không phải lúc..., có cầu cũng cầu không được đâu em."
Hay cho một câu ngắn gọn tổng kết vừa thâm sâu lại đi vào lòng người, làm cho ông nội và mẹ không thể nói được gì nữa.
Trước khi đi, tôi nhìn ông nội và mẹ Cao cam đoan nhất định sẽ nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, trái lại bọn họ lại khuyên tôi thuận theo tự nhiên, không cần có quá nhiều áp lực.
Có người nhà thật tốt.
Trên đường về nhà, Cao Phàm như là nghĩ đến cái gì đột nhiên nở nụ cười một tiếng, tôi hiếu kỳ dùng ánh mắt hỏi thăm nguyên nhân.
"Kỳ thật, anh cảm thấy là, giả làm nhân vật trong game, về phần tư thế, nếu như em không ngại mà nói..., anh có thể đồng ý !"
Không ngại cái đầu của anh á! Tôi mặt đỏ thụi cho hắn một chưởng.
Lập tức, một tràng cười vui vẻ trong ghế xe truyền ra sảng khoái. Chuyện hạnh phúc nhất là gì?
Nếu bây giờ bảo tôi phải trả lời ..., thì chính là có thể ở trong vòng tay ấm áp ngọt ngào của Cao Phàm mà tỉnh giấc.
Mặc dù có cảm giác làm một người phụ nữ nhỏ bé không có chí lớn, nhưng đó là sự thật.
Thử nghĩ, sáng sớm tỉnh lại, mở mắt ra, hé ra khuôn mặt tuấn tú chính mình yêu say đắm bất ngờ đập vào mắt, cảnh đẹp ý vui biết bao!
Không muốn tả lại hắn đẹp trai thế nào, tóm lại là xem thế nào cũng sẽ không ngán.
Cho nên, đông đảo các nữ đồng bào à, đề nghị chọn chồng có thể không nhất định phải rất tuấn tú, nhưng nhất định phải hấp dẫn nha!
Ngẫm lại, mỗi ngày ăn cùng một chỗ, ngủ ở cùng một chỗ, sinh hoạt chung một chỗ với một nửa khác, nếu như không hấp dẫn một chút thì sẽ đau khổ đến thế nào.
Cá nhân tôi cho là mình coi như cũng dễ coi, nếu như không phải, vậy cũng chỉ có thể ủy khuất Cao Phàm nhà tôi thôi. ( chứ còn gì nữa chị ơi :'>'>)
Có điều, nói đi thì nói lại, đến củ cải cũng có tình yêu cơ mà, FEEL mới là quan trọng nhất.
Tuy Cao Phàm rất là đẹp trai, nhưng dù sao chỉ nhìn thôi thì không no bụng được, kết quả là, một hồi âm thanh không tao nhã tí nào từ trong bụng tôi truyền ra.
Rột rột. . . . . .
Được rồi, tôi thừa nhận là có chút xấu hổ, nhưng Cao Phàm cũng quá không nể mặt rồi, mắt nhắm tít lại, cười vang.
"Cười gì! Vợ anh đói bụng rồi đây này!" Tôi khó chịu đập nhẹ bộ ngực đang lộ ra bên ngoài kia kháng nghị nói.
"Ha ha, chồng yêu giúp vợ yêu đã đói bụng làm bữa sáng nhé!" Dứt lời, Cao Phàm cho tôi một cái hôn chào buổi sáng rồi rời giường đi làm.
Tôi vẫn nằm ỳ ở trên giường, đột nhiên cảm thấy chúng tôi như vậy có điểm buồn nôn, hơn nữa những điều này trước khi kết hôn tôi hoàn toàn không dám nghĩ đến, bởi vì cảm thấy vừa buồn nôn lại không thực tế, nhưng hiện tại xem ra, rất có một loại hương vị ngọt ngào.
Ngồi trước bàn cơm, ngắm bóng dáng Cao Phàm đang bận rộn trong phòng bếp dạng mở, tôi không biết đã cảm khái N cộng mấy lần: kiếp trước, không, hẳn là trước đó vài kiếp không biết đã làm chuyện tốt to lớn gì, lại khiến cho tôi kiếp này gặp được một người đàn ông cực phẩm như thế, Thượng Đế ơi, thật sự là quá yêu ngài rồi, có cơ hội nhất định sẽ gặp mặt cảm tạ! Không biết viết thư cám ơn ngài có nhận được không nhỉ? ( Em chết với chị này)
Làm sao bây giờ, càng ngày càng thích Cao Phàm mất rồi, thật không dám tưởng tượng, nếu ngày nào đó hắn không để ý tới tôi nữa, không biết tôi, tôi sẽ làm sao bây giờ? Chỉ cần không xảy ra là tốt rồi.
Bày xong bữa sáng Cao Phàm trông thấy tôi vẻ mặt ngốc ra, nhịn không được cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: "Nghĩ cái gì đấy?"
"Muốn anh." Tôi thành thực đáp.
Cao Phàm hình như có chút kinh ngạc về sự thành thật của tôi, vì vậy dùng ánh mắt mong tôi nói tiếp.
Tôi than một tiếng, nghiêm túc nhìn hắn nói: "Muốn anh từ nay về sau được yêu chiều em như vậy, em sẽ có thói quen, khi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước !"
Người đàn ông này sau khi nghe xong, càng dùng thêm ánh mắt ôn nhu nhìn tôi, khóe miệng có chút nhếch lên, chậm rãi nói: "Nhưng mà, anh chỉ muốn yêu chiều em, hơn nữa cũng chỉ cưng chiều mình em thôi, cho nên, yên tâm để cho anh yêu em nhé!" ( ta chết vì ganh tị đây các bạn ạ!)
Ặc. . . . . . Rõ ràng là một câu nói rất buồn nôn, nhưng lại đi sâu vào lòng người n