Insane
Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322751

Bình chọn: 10.00/10/275 lượt.

ân mình, nó nói được thì sẽ làm được vì thế Nghi Anh chính là con dê thế mạng tốt nhất.

Chú Lý nhận lấy điện thoại rồi đi ra ngoài.

"Nghi Anh đưa chị tôi đi đâu?"

"Tôi..."

"Chú nói đi tôi không muốn phải làm gì chú đâu."

Chú Lý thở dài, chọc giận ông chủ nhiều nhất là nhìn sắc mặt tồi tệ của ông chủ mấy ngày còn chọc giận tiểu thư thì cả X-LAO đều gặp đại nạn. Suy nghĩ nặng nhẹ, thiệt hơn một hồi lâu chú Lý quyết định nói cho Uyên Uyên biết.

"Tôi chỉ biết Nghi Anh đưa cô Đan Tâm vào rừng còn cụ thể là chỗ nào trong rừng thì tôi không biết."

"Đi theo có bao nhiêu người?"

"Hai mươi người, bọn họ đều là sát thủ hàng đầu chỉ nghe theo lời của ông chủ."

Xem ra trong thời gian cô vắng nhà anh trai cô đã xây dựng được không ít thế lực.

"Nói những người đi theo tôi trước đây đến bìa rừng, tôi sẽ đến đó ngay."

"Tiểu thư không được làm như vậy, dù ông chủ có yêu thương tiểu thư như thế nào thì cũng không chấp nhận được việc tiểu thư làm."

"Tôi biết nhưng tôi không thể không làm, chú cứ làm theo lời tôi nói đi. Chú chăm sóc hai anh em tôi từ nhỏ không lẽ không hiểu tôi."

Uyên Uyên với tay tắt điện thoại trên bàn. Tất cả người xung quanh cô bây giờ đều nhìn cô với ánh mắt khiếp sợ lẫn xa lạ ngay cả Thiếu Phong cũng thế, trên thế giới này chấp nhận được người như cô cũng chỉ có mình chị.

"Thiếu Phong, anh nghe thấy hết rồi đó em là em gái của ông trùm hắc đạo, là sát thủ giết người, rất rất nhiều vụ huyết án năm năm trước là tác phẩm của em. Em nói có sai không, so với em quá khứ của chị Tâm chẳng là gì."

Âu Dương Thiếu Phong sững sờ, hai tai tê ù không còn nghe thấy được gì nữa. Là em gái của ông trùm hắc đạo, là sát thủ giết người, có ai nói cho hắn biết đây không phải là sự thật không.

Cô nói không sai, nói ra cô sẽ không còn mặc cảm tội lỗi khi đứng trước mặt anh nhưng nói ra cũng làm cô đau rất nhiều, đau đến tê dại không còn cảm giác gì nữa rồi.

Uyên Uyên đứng dậy tay liền bị Âu Dương Thiếu Phong bắt lấy rồi thả ra rất nhanh, giọng của hắn lạc đi.

"Em đi đâu?"

"Đến bìa rừng, đối với anh trai em thứ không còn giá trị thì không cần tồn tại nữa em không muốn thấy cảnh một xác mà hai mạng."

Lâm Thiên Vũ đứng dậy đi theo Uyên Uyên, quá khứ hãy để nó qua đi. Sống là để cho hiện tại, cho tương lai, cái gì tha thứ được thì nên tha thứ. Chỉ sợ Thiếu Phong...

"Tôi đi cùng cô."

"Không được."

Cố Mĩ Yên đứng bật dậy, đi cùng một sát thủ là chuyện thế nào nguy hiểm hơn nữa ở đó không chỉ có một hai sát thủ.

"Mẹ, con không thể không đi. Vì con, vì DL mà Đan Tâm bị bắt cóc cô ấy còn đang mang thai con của con dù có xảy ra chuyện gì con cũng không thể nào bỏ mặc cô ấy ở đó một mình."

Lâm Thiên Vũ không nói nhiều, bước nhanh ra khỏi biệt thự lên xe mà Uyên Uyên đang chờ lao vút đi.

Âu Dương Thiếu Phong cũng đi theo, bỗng nhiên hắn muốn thấy con người của cô trước đây. Bảo hắn làm sao có thể chấp nhận được bản thân yêu một sát thủ.

"Thiếu Phong..."

"Cứ để cậu ấy yên tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ lại."

Dương Thừa Văn ngăn lại hành động không đáng có của những người còn lại. Người ta nói quá tam ba bận, Thiếu Phong đã quá tam rồi mà vẫn không thành sao.

Lúc Lâm Thiên Vũ và Uyên Uyên đến bìa rừng đã có hơn hai mươi người mặc tây trang màu đen đứng đó, cảnh tượng rất hoành tráng.

Uyên Uyên nhìn nhóm người áo đen mỉm cười, đây là những anh em đã từng cùng cô vào sinh ra tử nhớ lại lúc đó cô đúng là lấy máu để rửa tay.

"Tiểu thư."

Hơn hai mươi người áo đen dẫn đầu là một người đàn ông con lai có đôi mắt màu xanh lục thủy cung kính cúi người chuẩn một góc bốn mươi lăm độ trước mặt Uyên Uyên.

"Jâysơn người đã đến đủ chưa?"

"Đã đủ."

"Đi tìm đi, dù xảy ra chuyện gì cũng không được để chị tôi bị thương."

"Vâng."

Nhóm người tản ra đi vào rừng, khu rừng này hơi rộng phải mất một chút thời gian mới có thể tìm được người. Trời vừa mới mưa đất trong rừng nhớp nháp, lầy lội khiến tốc độ tìm kiếm càng chậm.

Jâysơn ở lại đi đến cạnh Uyên Uyên, liếc nhìn Lâm Thiên Vũ ánh mắt dày nghi hoặc.

"Là anh rể của tôi."

Ra là thế, Jâysơn lấy khẩu súng đưa cho Uyên Uyên, toàn thân màu bạc ánh kim đây là quà của ba khi cô mười tuổi đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy nó. Lúc trước cũng không hay sử dụng thứ cô chuyên dùng để giết người là kiếm Nhật.

"Kít.........."

Tiếng phanh gấp chói tai vang lên sau lưng, cả ba người quay lưng lại nhìn người vừa mở cửa xuống xe.

Súng trên tay Jâysơn chĩa thẳng vào người lạ mặt vừa đến chỉ cần người đó có hành động gây nguy hiểm cho tiểu thư hắn sẽ lập tức bóp cò.

" Jâysơn bỏ súng xuống đó là người quen của tôi."

Uyên Uyên bước lại gần người đành ông lạ mặt vừa bước xuống xe.

"Sao anh lại đến đây?"

Âu Dương Thiếu Phong bỏ hai tay vào túi quần, người dựa vào cửa xe không quan tâm tới việc mình vừa bị người ta chĩa súng vào người.

"Bỗng nhiên tôi muốn biết lúc em giết người sẽ trông như thế nào?"

"Không muốn."

Cô có thể giết người trước mặt tất cả người cô quen biết riêng anh cô không thể, đúng hơn là không muốn cho anh thấy cảnh cô giết người."

Âu Dương Thiếu Phong không nói