
ổi giận rồi.
"Anh Tuấn Kiệt hạ hỏa a cẩn thận tăng huyết áp."
Lâm Thiên Vũ nắm chặt ga trải giường, Châu Tuấn Kiệt, hắn ghét cái tên này.
"Tối hôm qua đi đâu sao không về nhà."
Đan Tâm trả lời tỉnh bơ.
"Uống rượu say quên mất đường về."
"Em..."
Châu Tuấn Kiệt ở bên kia điện thoại không còn lời nào để nói, vò đầu bứt tai.
"về nhà đi, anh có chuyện nhờ em giúp."
"Có chuyện để sau được không giờ em bận rồi."
Đan Tâm vén lại rèm cửa để ánh sáng chiếu vào trong, vị trí nhà của anh rất tốt. Cô phải đợi anh dậy để hỏi xem tại sao anh vẫn còn yêu cô mà lại đối xử với cô như vậy.
"Bảo bối à em về nhà đi có được không anh xin em đó, anh có chuyện nhờ em giúp thật mà."
"Nhưng em..."
Mềm không được thì cứng Châu Tuấn Kiệt ra đòn quyết định.
"Em còn nhớ Đổng Kì không?"
Đan Tâm líu lưỡi không nói được câu nào nữa, chủ nhân của cái tên này chính là ác mộng của đời cô.
"Bảo bối em muốn về nhà hay muốn anh đi tìm Đổng Kì "tâm sự"."
Ti bỉ, Đan Tâm không cần suy nghĩ trả lời ngay.
"Về nhà."
"Tốt, anh đợi em."
Đan Tâm chán nản bỏ điện thoại vào túi xách bây giờ mà không về cơn ác mộng của hai năm trước chắc chắn sẽ tái diễn. Hơn nửa Đổng Kì cũng làm trong DL nhỡ anh ta mà giống như trước đây thì cô hết đường sống. Thôi vậy, hồn ma của cô vẫn còn ở đó có thể nói chuyện sau. Đan Tâm vừa rời khỏi phòng Lâm Thiên Vũ liền tung chăn ngồi dậy, đi cũng không nói với hắn một tiếng. Suy đến cùng là em yêu ai hả, nói yêu hắn nhưng lại đi tìm Châu Tuấn Kiệt. Điên mất.
Trung tâm thương mại DL.
"Đồng ý đi."
"Đồng ý đi."
Nhóm người vây thành vòng tròn quanh một cặp tình nhân hạnh phúc.
Trước mặt cửa hàng trang sức chàng quỳ một gối trước mặt nàng đưa ra chiếc nhẫn cầu hôn. Chiếc nhẫn được thiết kế rất đẹp, trên đó còn đính cả một viên kim cương to long lanh khiến bao tiểu thư, phu nhân đứng xem đều thèm muốn đỏ mắt ghen tị thầm hỏi ông trời:" Tại sao cô gái đó không phải là con?"
Nàng nước mắt lưng tròng hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp.
"Lấy anh được không?"
Trước một người như thế nàng làm sao có thể nói không, khe khẽ gật đầu.
Chàng hạnh phúc như có cả thế giới đeo nhẫn vào tay nàng đứng dậy đặt lên trán nàng một nụ hôn đem nàng ôm trọn vào lòng.
Lâm Thiên Vũ, Âu Dương Thiếu Phong và Dương Thừa Văn đứng trên tầng hai nhìn xuống tâm trạng mỗi người mỗi khác. Âu Dương Thiếu Phong chép miệng lại có một đôi nữa đặt chân vào nấm mồ hôn nhân.
"Học muội thật có bản lĩnh, tìm được một người như Châu Tuấn Kiệt để kết hôn thật không dể chút nào."
Dương Thừa Văn gật đầu đồng tình, người ta nói hôn nhân là tù chung thân không mãn hạn thế mà lại có không ít người muốn lao đầu vào tù.
"Hâm mộ người ta như vậy thì đi tìm Uyên Uyên cầu hôn đi nhưng tớ không chắc Uyên Uyên lại đồng ý lấy người trăng hoa như cậu."
Còn hai nhân vật chính của chúng ta như thế nào chắc không dễ chịu chút nào đâu.
Đan Tâm về nhà chưa đặt mông xuống ghế đã bị Châu Tuấn Kiệt kéo tới trung tâm thương mại DL, cuối cùng có màng cầu hôn đầy mơ ước này.
"Ha...ha..."
Giọng cười thật chua xót nhưng nó không phải của Lâm Thiên Vũ mà của một người phụ nữ có dung nhan kiều diễm vừa chen chân vào được đám đông.
"Tốt... tốt lắm, cầu hôn trước mặt mọi người. Châu Tuấn Kiệt anh có cần dùng cách đó để trả thù tôi hay không?"
Người phụ nữ vừa chen chân vào được đám đông tên là Linh Chi từng có một thời hoa lửa, yêu thương nồng cháy với Châu Tuấn Kiệt. Chỉ là người phụ nữ này qua lại với Châu Tuấn Kiệt trong khi đã có chồng, Châu Tuấn Kiệt biết được sự thật như người điên hết mấy tháng trời cuối cùng chia tay còn chồng của Linh Chi biết vợ ngoại tình cũng dẫn nhau ra tòa li hôn. Linh Chi mất hết tất cả sau khi li hôn đi tìm Châu Tuấn Kiệt muốn gương vỡ lại lành tiếc thay Châu Tuấn Kiệt đã có Đan Tâm, đối với Linh Chi cũng không còn chút tình cảm nào.
"Tại sao tôi phải trả thù cô, giữa chúng ta cũng không có thù oán gì. Đúng không bảo bối."
Đan Tâm buồn bực gật đầu, có thù hay không có là chuyện riêng của hai người liên quan gì đến tôi chứ.
"Rõ ràng anh biết tôi chỉ yêu mình anh, kết hôn cũng là do tôi bị ép buộc mà."
"Nói gì cũng muộn rồi, tôi phải đưa Đan Tâm đi chọn váy cưới nếu cô không để ý thì có thể làm phụ dâu cho Đan Tâm."
Châu Tuấn Kiệt cầm tay Đan Tâm bước đi để lại Linh Chi hai hàng lệ châu rơi trên mặt. Nếu cô không để ý thì có thể làm phụ dâu cho Đan Tâm, anh thật tàn nhẫn muốn tôi chứng kiến anh cùng thề nguyền với người phụ nữ khác không bằng anh giết tôi
đi.
Quả thật rất buồn cười cô bỏ hắn để đi theo một người đàn ông đang bị bám đuôi. Lâm Thiên Vũ cười chế nhạo, hi vọng mới nhen nhóm lúc sáng tắt ngúm ngay khi chưa kịp bùng cháy. Mới lúc nào còn nói yêu hắn chưa tới ba mươi phút sau đã cùng người đàn ông khác hẹn ước bên nhau. Nhẫn cũng đã đeo, lời cầu hôn cũng nhận chỉ thiếu mỗi đám cưới nữa thôi, Đan Tâm em có vui không? Em chắc rất vui đúng không, đem tôi ra làm trò cười em làm sao có thể không vui chỉ có tôi là không vui nổi, ngu ngốc nghĩ rằng em vẫn còn yêu tôi để rồi bị