
bố, họ vẫn nghĩ người có vẻ ngoài "dịu dàng" thích những thứ nhẹ nhàng, tinh tế như Đan Tâm nếu có kinh doanh cũng sẽ kinh doanh những thứ như phòng tranh, shop hoa. Quán bar không thích hợp chút nào.
"Các cậu đừng nghĩ tớ là người tốt, Đan Tâm mà các cậu biết bây giờ với trước đây không giống nhau nếu các cậu quen tớ sớm vài năm sẽ chẳng nhận ra tớ của ngày hôm nay."
Đến cả cô cũng chẳng nhận ra nữa là họ.
Tiệc tan, Đan Tâm trở về phòng đã 11 giờ đêm, hôm nay là noel người đi chơi đên vẫn còn rất nhiều nụ cười trên môi xua tan đi cái giá lạnh của mùa đông. Bất giác thấy những nụ cười kia thật hâm mộ, gió lùa qua cửa sổ thổi vào mặt lạnh buốt.
Lâm Thiên Vũ đứng trước phòng Đan Tâm muốn gõ của nhưng sợ làm phiền cô chần chừ mãi cũng trở về phòng mình. Hôm nay cũng là sinh nhật hắn không biết giờ này ba mẹ, anh hai, Thừa Văn, Thiếu Phong đang làm gì. Không phải lần đầu tên đón sinh nhật xa nhà nhưng lúc này tự dưng thấy nhớ người thân, bạn bè.
Căn phòng tối om thả người nằm trên giường là hồn ma hắn cũng chẳng thấy lạnh. Từ trong bóng tối thấy trên bàn có cái gì đó với tay bật đèn đứng dậy xem. Là bánh gato bên cạnh còn có tấm thiệp.
"Hồn ma đẹp trai sinh nhật vui vẻ."
Cảm động, ấm áp xen lẫn vào nhau là của Đan Tâm, hắn nghĩ cô không thích sinh nhật mình nên cũng quên luôn sinh nhật hắn. Cô nhớ còn tặng cả bánh gato có cả nến.
Bỏ chiếc bánh nhỏ vào hộp mang qua phòng Đan Tâm hắn không ăn được thì nhờ cô ăn giùm.
"Đan Tâm em ngủ chưa?"
"Chưa, anh cứ vào đi." "Trời lạnh đừng đứng trước cửa sổ hứng gió sẽ cảm lạnh."
"Họ cười rất vui, anh tìm tôi có việc gì không?"
Lâm Thiên Vũ đặt chiếc bánh gato lên bàn học, thắp nến lên.
"Em tặng bánh gato tôi không ăn được nhờ em ăn giùm."
"Không ăn."
Kể từ sau sinh nhật 12 tuổi cô không còn ăn bánh sinh nhật nữa.
Lâm Thiên Vũ kéo Đan Tâm ngồi xuống ghế cạnh bàn học, đứng hứng gió như thế không cảm lạnh mới lạ.
"Phải ăn, đây là bánh sinh nhật của tôi không phải của em."
Cô làm gì có tâm trạng để ăn.
"Có chuyện không vui có thể nói với tôi."
Đan Tâm lại đứng hứng gió trước cửa sổ, cô thích biển càng thích gió hơn. Gió thổi qua mang theo những kí ức buồn của cô đi mất, không còn kí ức không nhớ sẽ không buồn. Thế nhưng không hiểu tại sao lúc này đứng trước gió những kí ức kia lại rõ ràng đến thế.
"Hôm nay là sinh nhật anh nói ra những chuyện không vui đó làm gì chứ."
Nhìn cô như vậy hắn đau lòng, Đan Tâm mạnh mẽ kiên cường nhưng ở một nơi nào đó ẩn chứa những kí ức kia lại vô cùng mềm yếu. Gia đình cô đã làm gì để một cô bé 18 tuổi đáng ra phải vui vẻ, hạnh phúc thành ra như thế này.
"Em nói đi, cứ việc xem tôi như thùng rác để vứt những ấm ức, đau thương mà em phải gánh chịu nói ra sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."
Im lặng thật lâu, nến trên chiếc bánh gato đã cháy tàn từ lúc nào.
Cũng tốt nói ra đôi khi sẽ dễ chịu hơn.
"Vì sức khỏe của mẹ không tốt nên bảy tám năm sau khi kết hôn mới có thai, bà nội nói lúc mẹ mang thai ba của tôi rất vui. Lúc đó YJ mới thành lập còn chưa ổn định, công việc cần làm rất nhiều nhưng lúc nào ba cũng cố sắp xếp thời gian để về sớm. Sau đó mẹ sinh khó, sau sinh hôn mê rồi tỉnh, tỉnh lại hôn mê rất nhiều lần một tháng không có chuyển biến tốt, gần như không sống được. Ba thấy mẹ như vậy suy sụp không ăn không uống. Nửa tháng sau tôi ra khỏi lồng kính ông đã nhẫn tâm ném tôi vào cô nhi viện, bà nội, bà ngoại của tôi biết được tức giận đến nỗi không thèm nhìn mặt ba, còn ông nội khi biết tin lên cơn đau tim không cấp cứu kịp cũng qua đời, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu tôi. Số tôi lúc đó còn rất may, chú tím đến cô nhi viện nhận tôi về nuôi. Mãi đến lúc 12 tuổi tôi mới biết người nuôi tôi 12 năm là em trai và em dâu của ba, còn hai bác mới là ba mẹ. Tối hôm sinh nhật đó tôi chạy ra đường, chạy mãi cho tới khi tôi gặp một nhóm người họ muốn đưa tôi đi, tôi phản kháng dù có học võ từ nhỏ nhưng lúc đó tôi cũng chỉ là đứa trẻ làm sao có thể đánh lại, thế rồi tôi bị họ đánh, bị đánh đến hôn mê. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì khi tôi tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện rồi, cả người tôi đầy vết thương nhưng tôi cũng chẳng thấy đau nữa. Tôi nằm viện rất lâu nhưng ba chẳng đến thăm tôi lấy một lần, còn mẹ bị ông nhốt ở nhà không cho gặp mặt tôi. Khi tôi bình phục tôi dọn ra căn nhà cũ của ông nội lúc trước sống một mình, không còn gia đình không còn ba mẹ, tôi chẳng còn gì cả. Bà nội ép ba nhận tôi, rồi cả mẹ cũng đòi ly hôn, ông nhận nhưng không bao giờ cho phép tôi đặt chân vào nhà của ông lấy nửa bước. Tôi cũng chẳng cần trở về, từ khi tôi sinh ra nơi đó đã không còn là nhà của tôi nữa rồi. Đan Tâm lúc trước là một đứa trẻ ngoan ngoãn, có thể coi là ngây thơ, trong sáng chỉ sau đêm noel đã thay đổi hoàn toàn. Tôi sống một cuộc sống tăm tối, xa đọa, giống như những đứa trẻ hư hỏng khác tôi đi bar, vũ trường, đua xe, đánh nhau.... những gì người khác làm được tôi đều làm tốt hơn gấp bội. Không đầy một năm tôi trở thành chị hai của cả trường, trở thành một kẻ khiến vô số người phải đau đầu. Đi khắp Sài thành không