pacman, rainbows, and roller s
Hôn Lễ Tháng Ba

Hôn Lễ Tháng Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321983

Bình chọn: 7.00/10/198 lượt.

ố gắng kiềm chế, tôi vẫn bị sốc nặng, khi phát hiện tình yêu mà tôi tôn thờ bấy lâu thực ra chỉ là trò đùa.

Tôi không thiết ăn uống, ngồi co ro trên đi văng xem ti vi.

A Nam đi ra ngoài, để lại ngôi nhà cô đơn và con người cô đơn là tôi.

Nửa tiếng sau, A Nam trở về, mồ hôi mướt mát.

Từ lúc bước vào nhà, tay anh vẫn giấu sau lưng, thái độ có gì ngượng ngập bất thường, mắt long lanh.

Tôi hỏi, có phải anh đang có người tình?

- Tặng em! - Anh đột nhiên chìa một đóa hoa hồng trước mặt tôi.

- Sao lại tặng hoa cho em? - Tôi sung sướng kêu lên.

- Em đã nói ngày lễ phải tặng hoa mà! - A Nam xấu hổ - Còn nữa… Anh… Anh yêu em!

Mặt hai chúng tôi đỏ bừng.

A Nam không thừa nhận, bảo đó là do hoa hồng phản chiếu!

À! Hôm nay là lễ gì nhỉ?

Tôi chạy đi xem lịch. Ngày 3 tháng 12. Tết trồng cây! 1. Hiểu Lôi bước vào.

Tôi đã chẩn bị sẵn dép đi trong nhà và nước tắm cho anh.

Mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm, ân cần chăm sóc anh, cuối cùng dat nhẹ thái dương cho anh, khe khẽ hát ru anh ngủ.

Hiểu Lôi nói:

- Cuộc sống này không thực chút nào, giống như trong giấc mơ!

Tôi cười nói:

- Sau này ngày nào anh cũng sẽ mơ cùng một giấc mơ.

Sáng sớm, sau khi ngủ dậy tôi đặt ở đầu giường anh một ly sữa nóng và một lát bánh mì phết bơ.

Sau đó xuống bếp chuẩn bị món cá anh thích.

Bữa trưa, Hiểu Lôi ăn ngấu nghiến, luôn miệng tự khen lấy được vợ đảm đang sướng thật.

Tôi nhìn khuôn mặt hớn hở của anh thầm nghĩ chồng mình thật dễ thỏa mãn, đơn giản đến mức chỉ cần một bữa ăn ngon, một nụ cười của vợ.

Chỉ một chút bận rộn trong bếp là đủ làm cho anh trở thành người đàn ông hạnh phúc.

Sau khi mất đi nhan sắc, liệu sự dịu dàng, ân cần của chồng tôi có thể cứu vãn được cuộc hôn nhân của chúng tôi?

Hiểu Lôi cười, bảo tôi bây giờ đáng yêu như một con mèo; Tôi nhân thế làm nũng:

- Anh có ưng thuận một yêu cầu của con mèo dễ thương này không?

Anh đồng ý ngay không cần suy nghĩ.

- Hôm nay anh đừng đi nữa, được không? - Tôi nói.

Hiểu Lôi cười dịu dàng, nói nhất định phải đi.

Tôi biết khóc lóc, níu kéo, thậm chí dọa tự vẫn lúc này cũng chỉ đổi lại được một câu nói lạnh như tiền của anh: “Đừng làm ồn!” và sau đó là một tiếng sập cửa khô khốc.

Vậy là tôi vẫn phải cười, như một người vợ hiền thục… lại ân cần chuẩn bị giày, chỉnh cà vạt lại cho anh.

Một giây trước khi anh mở cửa bước ra, tôi vẫn muốn thử lần nữa, thực sự không thể giữ nổi anh?

Tôi nhìn mặt anh, giọng rầu rĩ, cầu khẩn. Cảm thấy mình thật hèn nhát.

Hiểu Lôi im lặng.

Tôi thầm cầu khẩn trong lòng, tôi nhìn anh bằng ánh mắt ngân ngấn nước. trong khi chờ anh quyết định, tôi chăm chú theo dõi từng cử động của anh.

Hiểu Lôi thở dài, hôn vào môi tôi như để bù đắp.

- Em yêu! Anh chỉ đi công tác thôi. Ngoan nhé! Ở nhà đợi anh.

Tôi rất ít khi khóc trước mặt anh, nhưng lúc đó tôi đã tủi thân đến ứa nước mắt, lao đến ôm lấy anh, tôi biết buông tay có nghĩa là để tuột mất tình yêu.

- Đừng đi… Em xin anh!

Nhưng anh vẫn đi.

Để lại tôi một mình trong căn nhà trống trải và ánh mặt trời mùa xuân đẹp như trong mộng.

Thậm chí tôi không biết làm thế nào để thu lại nụ cười như bị đóng băng trên môi.

Nếu tôi vãn đẹp như xưa, tôi sẽ không chịu nhường bước, tôi sẽ đánh bật cô ta đang đứng chắn giữa chúng tôi.

Nếu tôi vẫn đẹp như xưa, tôi sẽ nói một cách kiêu hãnh:

- Điều anh nên làm bây giờ là ở bên em! Bên người vợ của anh!

Nhưng điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là dùng bàn tay run run ôm chặt lấy khuôn mặt không toàn vẹn, cố kiềm nén để không bật khóc.

Anh yêu! Vợ anh đang cố xây đắp một ngôi nhà đầy ắp tình yêu nhưng vẫn không sánh được với người bên ngoài.

Anh yêu! Khi anh đóng cánh cửa giữa chúng ta có phải cánh cửa với cô ta sẽ mở ra?

Anh yêu! Đừng quên lời hứa với em, đừng phản bội lời thề với Thượng Đế.

Tôi lạnh lùng cầm con dao gọt trái cây trên bàn ăn.

Khi ra khỏi cửa, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào phòng, nhìn rất rõ từng lớp bụi trong không khí.

Con dao lạnh ngắt nhưng vẫn còn nóng hơn tay tôi.

2. Một năm trước, khi Hiểu Lôi gọi tôi là tiên nữ, tôi chỉ mỉm cười không nói, lòng rất đắc ý.

Sau hai năm kéo dài mối tình đẹp như trong cổ tích giữa tôi và Hiểu Lôi, đầu năm ngoái, anh đã dùng hoa hồng trải thảm cho tôi trên con đường đi tới hạnh phúc, dùng chiếc nhẫn lấp lánh ánh hào quang tạo nên tình yêu vĩnh hằng.

Hằng ngày, chúng tôi tay trong tay cũng đi làm, sau đó cùng đi chợ, nấu ăn. Chưa bao giờ cãi nhau, chúng tôi coi đó là phản bội tình yêu.

Khi tôi đang đắm chìm trong dòng sông hạnh phúc thì Thượng Đế bày ra một trò đùa tai ác.

Vụ tai nạn xảy ra hai tháng sau ngày cưới không chỉ đem đến cho tôi nỗi đau thân xác tột cùng mà còn là khởi đầu cho những chuỗi ngày đau khổ và dằn vặt tinh thần của tôi.

Vụ tai nạn đã hủy hoại đi nhan sắc của tôi. Lần đầu tiên ra phố sau khi xuất viện, nhiều người tròn mắt nhìn tôi kinh ngạc… Có một đứa trẻ còn khóc thét lên, mẹ nó vừa bế con vừa khó chịu lườm tôi.

Tôi đã làm người ta tròn mắt nhìn, tôi đã làm đứa trẻ phát khóc… Người ta đã làm tổn thương tôi nhưng tôi cố làm ra vẻ bình thường.

Bởi vì tôi có Hiểu Lôi bê