
nào, con trai đối với người
con gái mình thích đều hết lòng hết dạ thế đấy! Hà hà… cậu có tức chết
cũng chẳng làm gì được!” Hiền Chu thông cảm vỗ vỗ lên vai tôi, còn tiện
tay gắp mất tiêu hai miếng lòng nữa.
“Đáng yêu? Hàn Thừa Tầm?” Tôi nheo mắt hỏi, lại có người dùng danh từ thần thánh như thế để hình dung về tên đó sao.
Thật là… nha đầu Hiền Chu này bị điên không vậy? Có nhầm lẫn không đó?
“Ừ ừ! Đương nhiên là đáng yêu! Như thế này nè… woa… miếng
lòng này ngon thật đó! Mua ở đâu thế, đúng là quá ngon!” Hiền Chu căn
bản không thèm để ý đến câu hỏi của tôi, đúng là… làm gì mà tôi hỏi đông lại trả lời tây thế! Ghét!
Cạch!
Lúc này, cửa sau bị mở ra, Hiểu Anh – bạn tôi – như con sóc đất thò đầu vào.
“Này! Này! Đa Lâm, Hiền Chu, chúng mình đi đánh bi da đi!”
Hiểu Anh là người ủng hộ trung thành môn bida, trưa nào cũng phải đến
phòng chơi bida làm vài ván.
“Được thôi được thôi, cậu đợi tí, tớ đi ngay.” Tôi gập đũa
lại đặt vào trong hộp cơm rồi đứng dậy, cũng may đang không thích nhìn
thấy cảnh Thừa Tầm và Vũ Tuyết thân mật thế.
“Còn cậu, Hiền Chu?” Hiểu Anh cười hà hà hỏi.
“A… tớ… các cậu đi đi, tớ không đi đâu, lát nữa tớ phải đi
tìm Chính Hạo rồi, hà hà.” Hiền Chu cười, lắc lắc tay. Thật là… nha đầu
này, có người yêu rồi thì quên cả bạn bè.
Hứ! Cái đồ háo sắc quên bạn, trong lòng chỉ nghĩ đến mỗi Mẫn Chính Hạo, cũng không chê bai gì.
“Này, này, cậu đi đâu đó?” Thấy tôi từ cửa sau lỉnh ra ngoài, Thừa Tầm chau mày một cách chán ghét.
“Để ý nhiều chuyện làm gì thế? Đương nhiên là đi ăn cơm rồi!” Tôi chỉ chỉ vào hộp cơm, phóng một tia nhìn thiếu thiện cảm vào cậu ta.
“Ăn cơm? Lừa tớ à, tớ thấy cậu lại đi đến phòng bi-da thì có?” Vừa nói, cậu ta càng tức giận nâng cao giọng hơn.
Á… tên này thật sự nhìn ra sao? Hắn có khả năng đặc biệt à?
“Cắt! Đừng có quan tâm vớ vẩn! Mau đến ăn cơm với Thành Vũ
Tuyết của cậu đi! Còn để ý đến tôi nhiều thế à! Hay là nói chuyện trên
trời dưới đất với cục cưng của cậu ấy!” Tôi như nửa cười nửa không nói.
“Đồ ngốc!” Tiểu tử đó tức giận đùng đùng nhảy nhổm lên khỏi bàn, quay người đầy ác ý đụng vào tôi, ra khỏi lớp học.
Cái gì thế này? Hắn ta lại giở trò trẻ con gì ra đây, còn
biến bản thân thành bé trai trong vườn trẻ ai thấy cũng yêu à? Hắn ta
tưởng tôi sẽ theo hắn suốt đời chắc? Cắt! Nói tôi ngốc nữa chứ, chẳng
hiểu ai ngốc hơn ai đây! Tôi giả làm mặt quỷ cực kì lớn đằng sau lưng
hắn.
Hàn Thừa Tầm! Cậu mới là kẻ ngốc nhất!
“Đa Lâm Đa Lâm, cậu ta bị sao thế?” Hiểu Anh nhìn theo Thừa Tầm đang đi ra, khuôn mặt buồn bực.
“Hứ, tớ làm sao biết tên đó bị gì! Hình như hắn không thích
tớ đi chơi bi-da… thôi đi, để ý hắn làm chi, phiền phức chết được, tên
đó ngày nào chả phát khùng lên! Tớ đâu rảnh mà quan tâm hắn!” Tôi nổi
nóng huơ huơ tay, tiện nhét một miếng lòng vào miệng, thật không muốn để tên đó tồn tại trong tim mình tí nào, haizzz… Làm sao tôi có thể thích
một tên con trai không tim không óc lại điên khùng cực độ như thế nhỉ?
Đúng là trời đố kị người tài mà… giống như Doãn Đa Lâm tôi đây là đại mỹ nữ như thế tại sao lại phải chịu cực hình yêu đơn phương hả? Hu hu…
“Cậu làm gì mà nói cay đắng thế? Nhìn điệu bộ Thừa Tầm nổi
giận như thế… ừ, chẳng lẽ… Thừa Tầm cậu ta thích cậu rồi?” Hiểu Anh dò
hỏi, gương mặt lộ ra nét cười bí hiểm vô cùng kỳ quái.
“Ặc…”
Phản ứng đầu tiên của tôi là phun hết toàn bộ lòng dồi trong miệng ra, dính cả lên tường.
“Trời ạ, Đa Lâm, cậu cũng mất vệ sinh quá đi…” Vẻ mặt Hiểu
Anh giống như đạp phải đống phân, không không, phải nói là nhìn thấy
đống phân mới đúng.
“Hầy hầy, cậu, cậu nói chuyện ngu ngốc gì thế, giữa tớ với
hắn đâu có phân biệt giới tính, hắn vốn đâu coi tớ là con gái! Hắn, hắn
làm sao có thể thích tớ được? Cậu đừng có hiểu lầm! Còn nữa, người trong tim hắn, hừ, bên kia kìa!” Tôi gắng sức quệt quệt miệng, hơi quạu quọ
mạnh bạo dùng đũa chỉ chỉ Thành Vũ Tuyết ở cách đó không xa.
“Cái gì? Thành Vũ Tuyết? Cậu nói Thừa Tầm thích con nha đầu
đó hả? Ha ha ha ha…” Hiểu Anh ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn dùng cả động
tác khoa trương đập đập vào tường nữa, này này, làm gì thế, lời tôi nói
có gì đáng cười đâu? Đợi lát nữa cô giáo đến nói cậu đập vỡ tường xem
cậu khóc thế nào nhé!
“Thôi được thôi được, nhìn cậu cười kìa, coi như tớ chẳng nói gì đi, thật là…” Tôi quả thực không muốn nói đến chuyện Thừa Tầm thích
ai nữa, thế này giống như tự tôi khoét vết thương của mình ấy, là hiện
thực mà tôi vẫn đang gắng sức hết mức để trốn tránh.
Haizzzz… Hiện thực đúng là tàn khốc, nói mình không muốn đối diện cũng khó… Doãn Đa Lâm, đó chính là cuộc đời đấy!
……
Nói thực, đánh bi-da cũng không thú vị gì lắm, chỉ là để giết thời gian thôi, có điều thú vui duy nhất của tôi cũng chỉ có giết chết
thời gian thế này.
Haizzz! Cuộc đời vẫn nhàm chán và vô vị thế sao? Í ? Câu này sao mà chua chát thế? Sao tôi có thể như biến thành bà già thế này?
Thôi đi, đánh bi-da cho xong! Ừ… tôi bò lên bàn bi-da, uốn
người xuống, nheo mắt, liếm liếm môi, một, hai, ba, nhắm trúng! Tới nào!
Bốp…
Lọc cọc lọc cọc…
Bi số 5 màu đỏ