
n, anh mới vừa vào nhà thì Thạch Duy Nhất đã quay người lại ôm anh thật chặt.
Hạ Miên thừa nhận trong khoảnh khắc đó đầu óc cô có chút mơ màng, cô ngơ ngác nhìn hai người bên kia, cho đến khi Bạc Cận Yến ngước mắt lên nhìn thấy cô.
Trong mắt hai người đều có sự bất ngờ và kinh hoàng, lòng bàn tay to lớn của Bạc Cận Yến nhanh chóng đặt lên bờ vai của Thạch Duy Nhất, đẩy cô ta cách xa anh tí xíu.
Ánh mắt của anh từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi Hạ Miên, khi thấy Thạch Duệ Khải bên cạnh cô thì vẻ mặt sa sầm hoàn toàn.
Lời nói chưa hết vừa rồi của Thạch Duệ Khải bị cắt ngang, ông cau mày nhìn Bạc Cận Yến và Thạch Duy Nhất, cuối cùng cất bước đi đến: “Sao hai đứa ở đây?”
Ánh mắt của ông lành lạnh nhìn Thạch Duy Nhất, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Ai đưa cho con chìa khóa?”
Thạch Duy Nhất cắn cắn đôi môi, mi tâm cau thật chặt, cô nhìn vào mắt Hạ Miên rồi mới nhỏ giọng trả lời: “Lúc trước… mẹ lén đưa cho con.”
Thạch Duệ Khải cười khẩy: “Bà ấy cho con theo dõi ba?”
Ngón tay Thạch Duy Nhất từ từ co lên, không trả lời vấn đề của ông, ngược lại chất vấn: “Ba, còn ba thì sao? Lúc này ba còn có tâm tình phóng đãng với phụ nữ khác? Mẹ vì ba….”
Nụ cười trên mặt Thạch Duệ Khải gần như méo mó, giọng nói uy nghiêm đáng sợ: “Vì ba cái gì? Chuyện mẹ con làm đâu phải là con không biết rõ từ lâu. Có lẽ con cũng là đồng lõa với bà ấy.”
Thạch Duệ Khải hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh nhạt tôn quý lúc trước, nói chuyện càng sắc bén cay nghiệt.
Vẻ mặt Thạch Duy Nhất đột ngột thay đổi, mở to mắt khó tin nói: “Khi đó con mới vài tuổi. Sao có thể giúp mẹ làm loại việc đó?”
Thạch Duệ Khải giễu cợt nhìn cô ta một cái cũng không trả lời.
Thạch Duy Nhất bị sự thù hận và mỉa mai trong mắt cha mình khiến lòng nguội lạnh, trong đáy mắt đong đầy hơi nước: “Con thừa nhận mẹ dùng con làm quân cờ để ép ba ly hôn là rất hèn hạ, lừa ba nói con đã mất thật ra là đưa con đến cô nhi viện. Ba cho rằng chỉ có mình ba khinh thường mẹ làm vậy ư, con cũng khinh thường mà! Nhưng nếu như ba thật sự yêu Diệp Tuần, ba hoàn toàn có thể không để ý đến cách làm của mẹ, hoặc là ba có thể ly hôn, tại sao muốn giết….”
“Hạ Miên.” Bạc Cận Yến bỗng lên tiếng cắt ngang Thạch Duy Nhất, vẻ mặt lạnh lùng của anh không có bất cứ biểu cảm nào, bàn tay trắng trẻo từ từ giơ lên “Qua đây.”
Hạ Miên chống chân tường đứng lên, hai chân tê buốt, trước mắt choáng váng tối đen, trong lỗ tai cô cũng vang lên ù ù không ngừng, hôm nay nghe được tất cả sự việc còn kinh tởm hơn cả những gì cô biết lúc trước.
Còn có Viên Uyển Linh, cho đến bây giờ cô cũng không biết Viên Uyển Linh vì muốn cướp đi Thạch Duệ Khải nên đã làm nhiều việc hèn hạ ác độc đến vậy.
Bạc Cận Yến tựa như nóng lòng muốn dẫn Hạ Miên đi, thấy vẻ cô chống lên tường cứ trì trệ nên trực tiếp đi qua ôm lấy cô đang ngồi ở cuối phòng.
Nắm đấm của Thạch Duy Nhất siết chặt, tiếng nói êm ái mang theo giọng mũi: “Cận Yến…”
Bạc Cận Yến không nhìn cô ta, ánh mắt chỉ thâm trầm nhìn vào Thạch Duệ Khải, mạch nước ngầm trong mắt hai người bắt đầu khởi động nhưng không ai lên lên tiếng, chỉ yên lặng đương đầu với nhau.
Cuối cùng vẫn là Bạc Cận Yến vô cảm xúc cất lời trước.
“Nếu đã làm cũng đừng viện cớ cầu mong được tha thứ.” Vẻ mặt anh u ám, nói từng câu với Thạch Duệ Khải “Bây giờ ông muốn bù đắp cho cô ấy thì cũng phải có chừng mực, hiện tại cô ấy rất tốt, tôi sẽ cho cô ấy hạnh phúc.”
Mỗi một câu lọt vào trong tai người bên cạnh cũng chỉ là bình thường, đôi môi Thạch Duệ Khải khẽ nhúc nhích, ánh mắt ảm đạm, cuối cùng thật sự không nói thêm câu nào.
Thạch Duy Nhất cảm thấy không khí quái dị giữa cha mình và Bạc Cận Yến, thậm chí mỗi câu trong lời nói cũng mang đầy hàm nghĩa mà cô cái hiểu cái không. Cô đưa tay muốn chạm vào Bạc Cận Yến, khi đầu ngón tay cách không xa ống tay áo của anh thì lại giật mình vì bị anh bỗng ném cho một ánh mắt lạnh lùng.
Bạc Cận Yến lẳng lặng nhìn cô ta một cái, rồi nói: “Đừng lãng phí thời gian ở nơi anh, anh rất xin lỗi em, nhưng người anh muốn bù đắp cũng chỉ có một.”
Thạch Duy Nhất cố nén nước mắt phút chốc lăn xuống, giọt nước mắt trong suốt sạch sẽ rơi xuống cạnh chân trên sàn nhà.
Cô ta luôn cho rằng tính cách Bạc Cận Yến lạnh lùng kỳ quặc, cô cứ không tin năm năm bên nhau không thể cảm động được anh một chút nào, nhưng mỗi lần thử nghiệm đều lần lượt tự rước lấy nhục.
Hiện tại bị anh càng từ chối thẳng thắn, từ đầu đến cuối anh giành cho Hạ Miên vẫn không giống với người khác.
Cô ta dựa sát vào vách tường để đứng vững, một tay bóp chặt cánh tay láng mịn khác, đầu mũi cũng khẻ ửng đỏ, cả người thoạt nhìn yếu đuối bất lực, dáng vẻ này đủ khiến cho bất cứ người đàn ông nào nảy sinh lòng thương hại.
Nhưng cô đơn không làm cảm động được anh. Người đàn ông này không phải dạng người lương thiện, sự dịu dàng và từ bi trong tim của anh chỉ vẻn vẹn giành cho một người.
Thạch Duy Nhất đau đớn che ngực, từ từ nhích một bước để anh lách người đi qua. Mẹ cô tính toán tường tận vì tình yêu, nhưng cô không học được điều đó, kết quả cưỡng cầu không phải là Thạch Duệ Khải và Viên Uyển L