
o của cô, vòng qua đôi sư tử đá và bấm chuông.
Có tiếng chó sủa sau cánh cổng lớn. Một giây, hai giây.
Cánh cổng bật mở.
Một người phụ nữ đứng tuổi ra mở cổng. Bà mỉm cười chào Ơtec. Qua cách bà nói lớn qua vai: “Hai đứa đến rồi.” Ơtec tin rằng mình đang được chờ đợi. Một người phụ nữ thứ hai xuất hiện.
Bà hẳn cũng đã ngoài năm mươi, trang phục giản dị nhưng toát lên tư chất khác thường. Ngày còn trẻ hẳn bà cũng là quốc sắc thiên hương.
“Lân.” Bà nói, giọng nói ấm áp của một ngươi mẹ. Ơtec không cần chờ giới thiệu cũng biết bà là ai, mẹ Lân, bác Hương.
“Mẹ,” Lân nói, “đây là bạn gái con, Hồng Bì. Ơtec, đây là mẹ anh và bác Mai.”
“Cháu chào hai bác.”
“Bác chào cháu. Mau vào nhà đi.” Mẹ của Lân nói một cách trìu mến và mỉm cười với cô, Ơtec bỗng biết nụ cười chao trời chuyển đất của Lân là do di truyền.
“Ơtec ư?” Người phụ nữ dịu dàng ấy hỏi khi dắt tay Ơtec bước về phía bậc tam cấp.
“Tên ở nhà của cháu ạ.” Ơtec vội trả lời. Lân luôn gọi cô bằng cái tên này kể từ khi anh nghe thấy Tali gọi cô.
“Một nữ thần trong thần thoai ạ!” Lân thêm vào. “Ơtecpơ.”
Ơtec hoàn toàn ngạc nhiên, Lân biết về tên cô?
“Một cái tên hay.” Bác Hương nói và dẫn cô vào phòng khách.
Phòng khách khá rộng, trần cao và những khung của sổ khá lớn. Một người đàn ông tóc hoa râm đứng ở dó. Hẳn đây là bố Lân.
“Đây rồi. Hồng Bì, đúng không?” Ông vui vẻ nói ngay.
“Vâng. Cháu chào bác, cháu xin lỗi đã đến hơi muộn.”
“Không phải đâu. Cháu đúng giờ, chỉ là mẹ thằng Lân quá nôn nóng nên bắt bác đợi từ sáng đến giờ.”
“Bố anh đang phóng đại đấy.” Lân thì thầm bên tai Ơtec với một âm lượng để cho mọi người trong phòng đều nghe thấy.
Bố Lân nhìn sang như thể vừa phát hiện con trai mình đang đứng đó.
“Chào con trai, lâu rồi không gặp”
“Con chào bố” Lân nói, không chỉ ra hiện thực là anh mới gặp ông tối hôm qua.
Lân trao món quà của Ơtec cho bố anh. Mọi người bước vào phòng ăn trong sự hối thúc của bác Hương.
Bữa ăn diễn trong không khí ấm cúng. Chỉ có ba người nhà Lân và Ơtec. Bác Mai và mấy người làm khác khi có khách đều ăn ở gian nhà sau. Khi bước vào nhà ăn, nhận thấy điều này, Lân đã lên tiếng buộc tội: “Mẹ cho chúng con là khách.”
Bác Hương nói dịu dàng. “Đây là lần đầu Ơtec đến nhà chơi mà, một dịp đặc biệt. Ơtec, con không phiền ta gọi con như thế chứ?”
“Không đâu ạ...”
“Em không phiền bố mẹ anh không tiếp em như khách vào lần tới chứ?”
“Tất nhiên là không rồi.”
“Cô bé ngoan, bà vừa gọi nó là gì ấy nhỉ?”
“Ơtec, tên ở nhà của con bé, một thi thần Hy Lạp.”
Ơtec thấy mình một lần nữa ngạc nhiên. Bà Hương là một người phụ nữ học rộng, chắc chắn thế.
“Phải lắm. Gọi tên ở nhà sẽ gần gũi hơn. Cháu có biết chúng ta gọi thằng Lân ở nhà bằng cái tên gì khi nó còn nhỏ không?” “Cháu chỉ biết có chút gì đó liên quan đến động vật thôi ạ.” Ơtec nhỏ nhẹ đáp lời.
“Liên quan đến thú nuôi trong nhà, thực ra là thế.” Lân nói.
“Vậy thì phải là một cái tên rất dễ thương.” Ơtec nói.
“Còn hơn cả dễ thương nữa. “ Ông Phạm Quốc Lên vui vẻ nói. “Nhưng có lẽ con trai ta nên tự nói với người yêu nó thì hơn.”
“Ơtec, cháu đừng để ý.” Bà Hương vội nói với cô. “Đó là kiểu nói chuyện quen thuộc của hai cha con ấy. Chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được cách những người họ Phạm này bày tỏ lòng quý mến nhau. Hai người không thấy bất lịch sự thế nào khi bắt con bé phải nói chuyện suốt trong bữa ăn sao?”
“Không sao đâu ạ.” Ơtec vội nói, nhưng ông Lâm còn nhanh hơn.
“Tôi xin lỗi, quý bà.” Ông nháy mắt với Ơtec. “Cháu có thể thấy hai người họ Phạm sợ tiểu thư của dòng Nguyễn Khoa đến thế nào.”
Bữa ăn vẫn tiếp tục. Ơtec vốn quen thuộc với một bữa ăn đông người hơn. Nhưng sự vui tính của ông chủ nhà và sự trìu mến của vợ ông khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi bữa ăn kết thúc, tất cả mọi người trở lại phòng khách uống trà và trò chuyện.
Lân nhìn Ơtec nói chuyện với cha mình bằng giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng vốn dĩ của mình. Đối đáp một cách thông minh với ông già anh! Không nghi ngờ gì là cha mẹ anh hoàn toàn hài lòng với người bạn gái mới của anh. Phạm phu nhân thỉnh thoảng lại nhìn anh mỉm cười cho thấy bà đã phải lòng cử chỉ duyên dáng lịch sự của Ơtec. Đây là người con gái để anh yêu và tự hào. Đúng thế. Lân nhấp một ngụm trà, hôm nay ngon một cách khác thường, và cảm thấy suýt sặc khi bố anh nói:
“Nhưng hai đứa sẽ làm thế nào sau khi kết hôn? Cả hai vợ chồng cùng là bác sĩ sẽ rất bận rộn và không có thời gian cho gia đình, nhất là lũ trẻ.”
Lũ trẻ nào ở đây?
Suy cho cùng, đây là bố anh, Lân không nên ngạc nhiên mới phải. Nhưng sao cả mẹ anh cũng không lên tiếng?
Gương mặt Ơtec ửng lên vì bất ngờ và bối rối.
“Bố” Lân thốt lên bực bội. “Chúng con còn chưa hề nghĩ đến việc cưới xin.”
“Vậy thì nghĩ đi.” Bố anh điềm nhiên nói “Hai đứa không có kế hoạch chia tay đấy chứ?”
Ông nghĩ con trai ông là kiểu người gì mà lên kế hoạch chia tay với người mà anh ta vừa dắt về nhà cha mẹ chứ. Lẽ dĩ nhiên là ông đang muốn anh tức điên lên.
“Không bao giờ!”
Ơtec ngẩng lên nhìn biểu hiện của Lân khi anh nói. Mặt cô đỏ bừng.
“Cũng không có đứa n