
êu câu? Có được trên trung bình không?
.
- Hix! Không biết có được không nữa! Ba câu thì hết cả ba tao bịa, chỉ
có nhớ một chút thứ thôi! Lần này tiêu chắc rồi mày ơi!!!!!!
.
Tôi ngậm ngùi an ủi con bạn. Tội nghiệp nó! Nhà Liên đông anh chị em, ba mẹ thì làm việc quần quật cả ngày, chị cả nó đi làm suốt, nó còn là chị của 4 đứa em nữa nên mọi thứ trong nhà cứ chồng lên vai. Có lẽ vì thế
mà Liên không có nhiều thời gian để học bài nên đành học tủ…Haizz…Nghĩ
lại thân mình cũng còn may mắn chán, ít ra là được gia đình tạo điều
kiện đầy đủ để học hành….
.
Minh tất nhiên sẽ không tham gia kiểm tra nên cậu ta nghỉ học tiết đầu.
Cô giáo bảo sẽ cho Minh kiểm tra sau khi tay đã tháo bột. Nhỏ Bích bàn
trên thấy Minh tới thì nhanh nhảu quay xuống:
.
- Minh tới rồi à? Tụi này vừa kiểm tra Sử xong, đề khó kinh! Nếu Minh không bị gãy tay thì tốt biết mấy!
.
Cậu ta không trả lời. Chỉ nhíu mày rồi rút ra từ trong cặp cuốn truyện
dày cộm. Tôi thì biết tỏng hàm ý trong lời nói vừa rồi của nhỏ Bích. Số
là lần nào kiểm tra thì Bích và Minh luôn cùng đề, mà như tôi đã giới
thiệu thì Minh là một trong những học sinh học tốt nhất lớp, tài quay
cóp của Bích cũng thuộc hạng “thượng thừa” nên chuyện đương nhiên là nhỏ sẽ được cứu sống khi có cái “phao” to đùng mang tên Phạm Minh. Tôi thì
chẳng thích thú gì mấy cái trò đó, tôi ghét sự lợi dụng. Lợi dụng người
khác thì nhân cách của mình cũng bị mất đi chứ có tốt lành gì?
.
- Tay cậu đã đỡ được phần nào chưa? – tôi sốt sắng hỏi han, ngồi với cậu ta cả buổi mà không nói gì kể cũng khó chịu.
.
- Nhìn mà không biết à? – Minh càu nhàu, may mắn là cậu ta đã mở miệng nói chuyện.
.
- Thế…khi nào tháo bột? – tôi lí nhí, cứ nhìn thấy cái tay băng trắng
bóc của cậu ta là tôi lại thấy tội lỗi của mình lớn kinh khủng.
.
- Hai tuần nữa!
.
Hai tuần nữa à? Cũng không lâu lắm! Tôi tự nhủ sau khi Minh tháo bột sẽ
làm nhiều thứ hơn cho cậu ta để chuộc lỗi. Nghĩ theo cách nào thì cũng
thấy thương Minh…gãy tay rồi bị băng bột thì đâu có sung sướng gì…
.
Giờ ra chơi…
.
Đang tám chuyện với nhỏ Liên về bộ phim Hàn mới chiếu trên đài, tự nhiên tôi dừng lại khi thấy mấy đứa trong lớp xì xào cả lên. Chuyện gì thế
nhỉ? Đang ngó nghiêng xem xét tình hình thì tôi bắt gặp nụ cười “Mặt
trời” của Quang ở ngoài cửa phòng học ( tôi chẳng còn biết lấy cái gì để so sánh với nụ cười của cậu ấy, “mặt trời” có vẻ là ổn nhất và chính
xác nhất). Cùng lúc đó thì Minh rời chỗ ngồi bước vội ra, mặt mày không
lấy gì làm vui cho lắm! Hai anh em họ nói cái gì đó với nhau rồi Quang đưa cho Minh một cuốn vở. Chắc là Minh quên tập ở nhà nên
Quang đem sang hộ. Nhỏ Liên cứ như vừa mới gặp người ngoài hành tinh,
nhảy dựng lên đánh bốp bốp vào lưng tôi:
.
- Mày! Cái gì thế kia???? Sao có thằng nhóc nào nhìn giống Minh lớp mình thế? À không! Đẹp trai hơn Minh nhà ta nhiều!
.
- Tất nhiên là giống rồi! Họ là sinh đôi mà! – tôi thản nhiên đáp.
.
- Cái gì??? Sinh đôi????? – không chỉ nhỏ Liên mà đồng loạt các thành
viên có mặt trong lớp lúc đó đồng thanh ồ lên. Họ bất ngờ cũng đúng
thôi, sinh đôi mà trông cứ như hai thái cực, một bên là mặt trời ấm áp,
bên kia thì là băng giá lạnh lẽo.
.
Và thế là mọi người có chuyện để bàn tán, ai cũng nhìn ra phía hai anh
em họ rồi nói nói liên hồi. Cũng có gì lạ lắm đâu? Sinh đôi đâu cần phải giống nhau từ A đến Z? Họ cũng là một con người độc lập mà???
.
Bỗng dưng tôi nhìn thấy Quang vẫy vẫy tay về phía mình như muốn bảo tôi
ra. Tôi đứng dậy đi về phía cửa lớp, Minh vẫn giữ nguyên vẻ bực bội như
hồi nãy…
.
- Có chuyện gì thế? – tôi cười chào Quang.
.
- Hì! Hôm qua mình nhắn tin mà chẳng thấy cậu nhắn lại!
.
- Ôi! Người nhắn tin tối qua là cậu à???? Sorry nhé! Máy mình từ hôm thứ 7 đến giờ bị bỏ đói! Hehe!
.
- Ra thế! – Quang gật gù, miệng nhoẻn cười.
.
- Nhưng sao cậu biết số mình???
.
- À! Mình hỏi anh Ghim!
.
- Ghim????
.
- Chậc! Quen miệng! Ghim là tên ở nhà của anh Minh! Còn mình là Gum! ^^
.
Tôi à một tiếng rõ to. Không phải vì cái tên ở nhà ngộ nghĩnh của Minh
mà vì chuyện tại sao Minh biết số điện thoại của tôi, theo như tôi nhớ
thì chưa bao giờ cậu ta mở miệng hỏi số cũng như không bao giờ cho số
bất kì ai, tôi còn nghĩ cậu ta không có di động nữa kia.
.
- Tặng Thanh này! Mình về lớp đây! Em về anh nhé! - cậu ta lại chìa ra
trước mặt tôi một viên kẹo Anpenlibe dâu rồi chạy về lớp.
.
Quang dễ thương quá đi! ^0^
.
Minh cứ nhăn nhăn cái mặt trước cuộc trò chuyện của tôi và Quang. Nhìn
cái mặt đằng đằng sát khí của cậu ta mà sầu cả ruột. Sao Minh không cười được một cái nhỉ? Cười có mất tiền hay phải đóng thuế gì đâu?
.
- Vui lắm à?
.
Câu hỏi ngang của Minh khiến tôi giật mình…
.
- Uh! Con gái đứa nào được tặng kẹo mà chẳng vui! – tôi vô tư đáp lại.
.
- Đúng là đồ khùng!
.
Cậu ta phang thẳng vào mặt tôi câu đó rồi bước nhanh vào lớp. Kệ! Khùng
cũng được! Khùng mà được người ta quan tâm tặng kẹo thì ai chẳng muốn
khùng?
.
Lũ bạn trong lớp cứ xúm lấy Minh để hỏi về người em sinh đôi của cậ