
ngươi… Ách, cho ta!”
“Cái gì?” Hắn nghi hoặc nhìn cử động của nàng, trong con ngươi hiện lên khó hiểu.
“Bạc a!” Phong phạm tiểu thư khuê các đánh mất hầu như không còn, nàng chỉ kém chút không nắm tóc loạn hống (dù có mất phong phạm khuê tú cũng không đến mức đó chứ?), “Là người nên biết, ta cứu ngươi, ngươi cũng nên cho ta mấy lượng bạc
báo đáp đi!” Điểm cấp bậc lễ nghĩa căn bản này cũng muốn nàng dạy, thật
không biết hắn như thế nào trên giang hồ hành tẩu.
“Ngươi muốn bạc?” Đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, hắn nhìn nàng hỏi.
“Ngươi cho rằng ta muốn sao? Nếu không phải tiền của ta đã bị sơn tặc đoạt, ta cũng không cần phải mạo hiểm tính mạng tới cứu ngươi mò bạc
a.” Nàng ngửa đầu, hướng hắn phóng hỏa nói. Nghĩ đến tình cảnh lúc
trước, lòng nàng đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Mặc dù hắn diện mạo ngây thơ, nhưng cũng là đối thủ rất cao tay.
“Thì ra là như vậy a.” Hắn cười yếu ớt vuốt cằm nói.
“Đúng là như thế.” Mặc dù cái nàng gọi là cứu người, chẳng qua là lôi kéo hắn một đường chạy loạn mà thôi. Bàn tay càng tiến về phía trước
vài phần, nàng chờ hắn móc túi tiền ra.
“Nhưng, trên người ta không mang bạc.” Vụ Tịch đạm ngữ nói. Hoặc là
nên nói, hắn không có thói quen luôn luôn đem túi tiền ở trên người.
“Ngươi không có bạc?!” Thanh âm trong nháy mắt cao lên vài độ. Nàng
không dám tin theo dõi hắn. Mặc quần áo đẹp đẽ quý giá như thế, lại
không có bạc, nói ra sẽ có người tin? “Làm sao có thể!”
“Đương nhiên có thể.” Giống như thưởng thức vẻ mặt khiếp sợ của nàng, độ cong khóe miệng hắn càng sâu.
Không chú ý vẻ mặt của đối phương, Hách Thiên Hương chỉ cực lực nghĩ
tới bạc, “Không có đạo lý a, theo lý thuyết hẳn là không thể nào a.” Lần đầu tiên nàng anh dũng cứu người, sẽ không cứ như vậy xong việc đi. Một bước nhảy lại gần hắn, Hách Thiên Hương vươn ra hai tay, ở trên người
Vụ Tịch lục lọi, đem điều cấm nam nữ thụ thụ bất thân vứt ra ngoài vũ
trụ (đã nói tỷ chết vì bạc mà. Bất quá, ăn đậu hủ của Tịch ca thế này ta cũng thích. Hắc hắc). Thân thể hắn cứng đờ, làm như không có thói quen bị người khác tùy ý
chạm tới, rồi lại lập tức buông lỏng xuống, tùy ý Hách Thiên Hương từ
trên mò xuống. Chỉ khẽ mím môi, hiện ra nhẫn nại của hắn. (Xi“““. Rùi ít nữa muốn tỷ đụng cũng chẳng được ý chứ, nhẫn nại cái giề)
“Không phải chứ, trên người của ngươi thật sự không có bạc.” Sau khi
lục lọi liên tục ba lần, nàng rốt cục hoàn toàn thừa nhận sự thực. Làm
sao bây giờ? Không có bạc, cũng đại biểu nàng từ trên người hắn mò không đến một nửa sợi lông (câu này tối nghĩa thế nhỉ?), cũng đại
biểu nàng rất khó tiếp tục xông xáo giang hồ, cũng đại biểu nàng rất có
thể phải trở về Hách gia… Ngô, vừa nghĩ tới phải thừa kế gia nghiệp, sẽ
làm cho toàn bộ da đầu nàng tê dại.
Vụ Tịch lui về phía sau một bước, “Ta lúc trước đã nói, trên người ta không có bạc.”
“Nhưng là…” Vừa muốn nói, nàng lại đột nhiên phát hiện ngang hông hắn treo ngọc bội. Nước ngọc xanh biếc, xác nhận ngọc tốt.
“Nếu không có bạc, vậy thì… dùng ngọc bội của ngươi để báo đáp là
được.” Hách Thiên Hương có chút “vô liêm sỉ” mở miệng. Dù sao đến trong
thành, nàng tìm cửa hàng đem ngọc này cầm cố là có thể đổi được bạc.
“Ngươi muốn ngọc bội kia?” Sắc mặt hắn biến hóa, không nghĩ tới nàng sẽ nói lên yêu cầu như thế.
“Ngươi không chịu?”
“Cũng không phải.” Hắn lắc đầu, hai mắt trong lúc lưu quang uyển
chuyển, “Chẳng qua là, ngươi thật sự muốn?” Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu,
tựa như thật mờ mịt, làm cho người ta không rõ thâm ý.
“Này còn có giả?” Nàng nhún nhún cái mũi.
Hai người, đứng đối lập. Hắn nhìn nàng, mà nàng thì theo dõi ngọc bên người hắn.
“Tốt lắm.” Rốt cục, ngón tay Vụ Tịch khẽ giật, giơ tay lên, cởi ngọc
đeo bên hông xuống, “Ta có thể đem ngọc cho ngươi, chỉ là ngươi nhất
định không được ném vụn nó.” Nếu bị vỡ, vậy nàng ngay lập tức phải lấy
mạng tới đền. (Dù vỡ hay không thì ca vẫn cứ là muốn lấy thân tỷ tới đền chứ gì. Hị hị)
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên.” Nàng gật đầu liên tục, nàng chỉ muốn đem cầm, tuyệt đối sẽ không ném vụn nó “Nhất định”.
Tuyệt thế ngọc bội, như vậy qua tay.
Trong sơn cốc, thanh âm rốt cục từ từ yên tĩnh lại. Đất đá màu xám
tro trên mặt đất, cơ hồ bị máu nhuộm đỏ. Lý Tư nhìn thoáng qua thi thể
ngổn ngang trên mặt đất, lại xoay người nhìn bốn người phía sau, “Các
ngươi thế nào?”
“Không có gì đáng ngại, chỉ là Cố Vệ cùng Phồn Vũ bị một chút vết thương nhỏ thôi.” Một người trong đó đứng ra nửa bước nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Lý Tư gật đầu, “Chính là… vẫn để cho một tên chạy
thoát.” Một đám người này đều là tử sĩ, thà rằng uống thuốc độc cũng
không muốn bị bắt.
“Tìm giết một người là chuyện nhỏ, chuyện trước tiên chúng ta bây giờ nên làm là tìm được chủ tử.” Cánh tay trái bị thương Cố Vệ nói. Về phần đến tột cùng là người nào phái những tử sĩ này tới hành thích chủ tử,
ngày sau sẽ điều tra rõ.
Lý Tư cũng hiểu đây là chuyện thiết yếu. Chẳng qua là hắn thế nào
cũng nghĩ không thông, chủ tử làm sao có cùng một cô gái xa lạ rời đi,
“Chủ tử đang lúc bệnh nặng, nếu có gì sơ xuất, chúng ta đều không thể
đảm đương đư