
~~~~~~~~~~~
Nàng thích hắn, nàng Hách Thiên Hương, thích cái Vụ Tịch ngay cả lai lịch cũng không rõ này.
Lời nói tối hôm qua, không phải là nhất thời xúc động, càng không
phải là an ủi thuần túy. Chính là, phần thích này của nàng, có sâu đến
mức có thể gả cho hắn sao?
Nàng không biết, hơn nữa đầu óc thật loạn, tựa hồ làm thế nào đều không thể làm rõ suy nghĩ của mình.
Bên trong chòi nghỉ mát, sương khói lượn lờ. Vốn là vẻ bình thản,
nhưng bởi vì nữ nhân ngồi bên trong đình khiến cho không còn bình thản
nữa.
“A!” Chịu không được! Hách Thiên Hương hét lớn một tiếng, sau đó giống như không có khí lực gục xuống bàn, kéo dài hơi tàn.
“Hách tiểu thư, ngươi không sao chứ.” Nha hoàn Hỉ Nhi bị tiếng hô này làm sợ hết hồn, run rẩy hỏi.
“Không có chuyện gì.” Nàng hữu khí vô lực trả lời.
“Thiên Hương muội muội chính là có tâm sự?” Đang thêu khăn, Quý Vũ Nhu buông khăn thêu trong tay xuống, quan tâm hỏi.
“Ta…” Nàng ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cười ha ha nói, “Không phải,
bất quá Vũ Nhu tỷ, hôm nay ngươi thật vui vẻ, không cần lo lắng chuyện
tiến cung.”
Chỉ mới có một ngày, đã nghe đến Quý thế bá lớn tiếng ồn ào, nói là Vũ Nhu tỷ có thể không cần tiến cung tham gia chọn tú nữ.
Vụ Tịch đến tột cùng là ai? Thế nhưng có thể nói được là làm được.
A, không được. Nghĩ một điểm, đầu của nàng càng lớn.
“Đúng vậy a, ta đều nói tiểu thư nhà chúng ta phúc khí tốt.” Một bên Hỉ Nhi cười tiếp lời.
“Ai, các ngươi…” Quý Vũ Nhu mặt lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng cũng cười.
Không cần tiến cung, tự nhiên bớt đi một khối tâm bệnh của nàng.
“Tiểu thư a, vậy ngươi cũng không cần vội vã lập gia đình, có thể lại tiếp tục cùng Hách công tử…” Hỉ Nhi vui mừng nói.
Nhắc tới Hách Thiên Phong, khóe miệng vốn đang nhấc lên, Quý Vũ Nhu
bất giác hạ đôi mắt xuống, “Nhưng Hách đại ca hắn… Hắn đối với ta căn
bản vô tình.” Nếu là có ý, như thế nào lại không tới tham gia chọn rể
lần đó?
“Đừng như vậy, Vũ Nhu tỷ.” Hách Thiên Hương an ủi, “Ta không phải đã nói ta sẽ giúp ngươi sao!”
“Hách tiểu thư thật tính giúp tiểu thư nhà ta?” Tiếp lời không phải là Quý Vũ Nhu, mà là Hỉ Nhi.
“Đó là dĩ nhiên.” Nói giúp, đương nhiên sẽ giúp, “Bất quá theo ta
biết, Phong ca từ trước đến giờ tương đối thích nữ tử kiên cường.” Hách
Thiên Hương suy nghĩ một chút nói. Trong ấn tượng của nàng, đại đường ca đối với những hiệp nữ giang hồ tính cách cương liệt kia tương đối tán
thưởng.
“Kiên cường…” Quý Vũ Nhu lẩm bẩm, cái này tựa hồ chính là khiến khuyết của nàng.
“Không cần nản chí nhanh như vậy, dù sao bây giờ nếu không phải gấp gáp lập gia đình, tự nhiên có thể có thời gian thay đổi.”
“Thay đổi?” Là chỉ nàng sao?
Quý Vũ Nhu rũ đôi mắt xuống, ngó chừng khăn thêu trên bàn đá. Nàng có thể vì Hách đại ca mà thay đổi sao? Nàng làm được sao?
“Tiểu thư, Hách tiểu thư, uống chút trà hạ nhiệt đi.” Hỉ Nhi đánh vỡ trầm mặc, tay chân lanh lẹ bưng lên hai chén trà xanh.
Hách Thiên Hương không dị nghị nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ, “Đúng
rồi, Vũ Nhu tỷ, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Một lát sau,từ ngữ nàng
nói có chút quanh co, tựa hồ có chút ngượng ngùng.
“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Quý Vũ Nhu ngẩng đầu, có chút kinh ngạc.
Nói còn chưa nói, Hách Thiên Hương mặt đã đỏ lên.
“Sao vậy?”
“Là… Thì thích một người, thích đến muốn gả, kia là loại tâm tình gì?” Đỏ mặt, Hách Thiên Hương rất nhỏ giọng hỏi.
“A?!” Câu này vừa hỏi, không riêng mặt Quý Vũ Nhu cũng đỏ, ngay cả mặt Hỉ Nhi, cũng sát hồng đến mức như muốn rỉ máu. (Haizz~~~ Đúng là mấy tiểu thư khuê các mà)
“Thiên Hương muội muội, ngươi đây là…”
“Nói đi!” Nàng như làm nũng kéo kéo cánh tay của đối phương. Bởi vì
nàng muốn biết mình đối với Vụ Tịch, đến tột cùng là loại tình cảm gì?
“Tiểu thư, ta coi Hách tiểu thư là thật muốn biết, không bằng tiểu thư… nói đi.” Hỉ Nhi nói.
Quý Vũ Nhu nhẹ nhàng gật đầu, qua thật lâu, mới như con kiến kêu lại
nói: “Thật ra thì thích một người, thích nhiều lắm, dĩ nhiên là rất muốn cùng người đó ở chung một chỗ, muốn thời thời khắc khắc có thể nhìn
người đó, một lòng, mà cũng sẽ thời thời khắc khắc nhớ thương đối
phương.”
Là như thế phải không? Tâm tình thích đến muốn gả, chính là loại này? Hách Thiên Hương sờ sờ ngọc bội trong ngực, nàng đối với Vụ Tịch, cũng có tình cảm như vậy sao? Là thích, nhưng có thích đến muốn ở chung một
chỗ cả đời sao? “Vậy ngươi đối với Phong ca chính là cảm giác như vậy?” Nàng hướng nàng nháy mắt.
“Wow, ngươi giễu cợt ta!” Quý Vũ Nhu mặt càng đỏ hơn.
“Ta… Ta nào có a, ta chỉ muốn..”
“Thiên Hương!”
Một giọng nói nam xen vào, khiến cho hai nữ đang đùa giỡn dừng tay lại.
“Phong ca!” Vừa nhìn thấy mặt, Hách Thiên Hương nhảy dựng lên chạy
tới trước mặt Hách Thiên Phong, “Ngươi cũng tới nơi này hóng mát?”
“Ta là cố ý tới tìm ngươi.” Hắn theo thói quen vuốt vuốt cái trán của nàng, “Ngươi hiện tại đã không có chuyện gì, ta đã mau mau an bài ngươi trở về Tô Châu, người trong nhà đều thực lo lắng cho ngươi, trước khi
đi, ta đã tu thư về nhà.”
Trở về Tô Châu? “Ta không cần!” Không hề nghĩ ngợi, nàng trực tiếp cự tuyệt.
“Không thể tùy hứng như