
i, hehe)
“Trò chơi…gì?” Nàng kiên trì trả lời, nhưng nhìn chằm chằm đôi tay nhỏ bé bị hắn cứng rắn đè ép ở lồng ngực, nàng lo lắng có thể bởi vì nhiệt độ quá cao mà run rẩy hay không?
Hắn liền trả lời, “Trò chơi huyền bí… Thăm dò thân thể.” (Hix hix trò chơi gì kì vậy nè )
“Cái gì?” Nàng đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm.
“Ngươi chẳng lẽ không tò mò ‘Bảo bối’ của nam nhân cùng thân thể có gì bất đồng?”
Thì ra là…Mặt của nàng bỗng dưng đỏ đến rừng rực, “Không! Không hiếu kỳ.” Nàng đã xem qua cũng đã dùng qua nha.
Hắn thu vào tròng mắt bộ dạng thẹn thùng của nàng, tròng mắt đen lay động hứng thú phát ra tia tà ác nhìn nàng, “Thành thật mà nói, trẫm đối với nữ nhân không có hứng thú.”
“Hoàng Thượng!” Nàng sợ đến choáng váng càng muốn thét chói tai. Gạt người, không phải hắn yêu nàng sao?
“Trẫm rất tịch mịch, ngươi biết trẫm đến một phi tử cũng không có.”
“Hoàng thượng có thể lập tức tuyển phi tần lập Hoàng Hậu mà!” Nàng không chút suy nghĩ đáp. Hắn cách mình tại sao càng lúc càng gần, hô hấp của hắn phảng phất ở trên mặt nàng, làm nàng như mê người đi. Môi của nàng cách hắn ngay cả một gang tấc cũng chưa tới nha.
Hào phóng như vậy sao? Nàng không tổn thương không ghen tị sao? Hắn tròng mắt đen híp lại tiếp tục hỏi. “Ngươi nói thật?”
“Làm…”
Hắn nhếch lông mày lên, “Tại sao lại không nói rồi?”
Không đúng, nàng không muốn hắn có phi tử! Hơn nữa, một khi tuyển phi làm sao có thể chỉ chọn một người? Đến lúc đó có trên trăm ngàn mỹ nhân ở trong hậu cung chờ hắn lâm hạnh, hắn còn có thể đến Nam Kinh với nàng sao?
“Ngươi cũng không muốn, có phải hay không, Tiểu Tương Tử?” Hắn thích nàng trong mắt không cẩn thận lộ ra tia toan tính, kia hiện ra chính là nàng có quan tâm đến hắn.
Nàng chậm vài nhịp mới lấy lại tinh thần, ý thức được hắn đang hỏi cái gì, không khỏi lúng túng cười khúc khích, “A! Ta…làm sao có.”
“Giữa nam nữ ân ái phải dựa vào cảm giác, nhưng ta đột nhiên phát giác…” Tròng mắt đen của hắn nhìn thẳng khóa nàng lại thật chặt. Khuôn mặt nàng lộ ra vẻ căng thẳng, cứng ngắc liền nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng hắn vẫn cười lấy ánh mắt mà truy đuổi, lần nữa lấy giọng nói mê người nói. “Cho dù là nam nhân đối với nam nhân, một khi có cảm giác cũng là sẽ có dục vọng…” Không kịp chuẩn bị, hắn hôn lên đôi môi nàng, nàng kinh ngạc mở trừng mắt.
Trời ạ, hắn, hắn…hắn hôn nam nhân! (he he)
~*~
Hoàng thượng hôn nam nhân! Mấy ngày qua trong đầu Tô Yên Nhi chỉ quanh quẩn một câu nói.
Mặc dù nàng là nữ, nhưng hắn không biết chuyện a, hắn thậm chí có loại khuynh hướng này…Nàng cảm thấy như đưa đám a. Ngày đó từ khi hắn hôn nàng, nàng mỗi ngày trôi qua càng thêm đần độn, luôn có loại cảm giác muốn khóc. Ngay cả lão vương gia cho nàng cái bao thuốc kia rốt cuộc rớt xuống chỗ nào nàng cũng không nhớ rõ.
Bi ai hơn chính là, hắn đối với nàng thật giống như càng lúc càng tích cực. Bất kể nàng làm cái gì, nàng cũng có thể cảm giác được ánh mắt hắn nóng rực chuyên chú như ngó xem chừng nàng, làm cho nàng có loại cảm giác không chỗ nào che dấu.
Tựa như giờ phút này ——
Nàng hầu hạ hắn lên giường, hắn cũng không nằm xuống chỉ chăm chú nhìn chằm chằm xem nàng! Nàng đi tới bên cạnh bàn pha trà để uống, lại nghĩ tới mình là nô tài vội vàng để xuống cái chén, thật sự là cả người có cái gì đó không đúng.
Nàng len lén ngẩng đầu nghiêng mắt nhìn qua không ngờ bắt gặp đôi mắt đen kia mang ý cười. Trái tim nàng tựa hồ căng thẳng bối rối cúi đầu, trái tim đập nhanh tựa như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Làm sao bây giờ? Đôi mắt đen kia như hai đóa lửa nhìn vào toàn thân nàng. Khiến cả cơ thể nàng như phát hỏa, sự khao khát trong cơ thể nàng dâng lên khiến cho nàng miệng đắng lưỡi khô, cả người nóng lên.
Hắn người này đến tột cùng là ngủ hay không ngủ?
Nàng thật là bị ánh mắt nóng bỏng kia khiến cho tâm hồn không yên, không biết phải làm sao a?
“Tới đây.”
Trái tim đập lạc đi một nhịp, lấy ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm hắn, chỉ vào cái mũi của mình, hắn khẽ gật đầu.
Nàng nuốt nuốt mấy ngụm nước miếng, tựu lo lắng hắn hôn nàng. Nàng đang là nam nhân thế nhưng lại bị nam nhân khác ăn sạch.
Nàng kiên trì đi tới, còn chưa đứng vững đã bị hắn một phen kéo vào trong ngực.
“Hoàng Thượng!” Nàng cũng hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt chấn kinh bị hù dọa nhìn chằm chằm hắn, hắn lại vươn tay ôn nhu vuốt ve lông mày của nàng, mắt, mũi, môi… Như đang ở Nam Kinh, hắn đối với nàng thương yêu cùng ân ái say đắm.
“Tiểu Tương Tử, phòng của ngươi có một bộ quần áo, đi mặc cho trẫm xem một chút.”
“Ách…Vâng.” Nàng vội vàng từ trong ngực của hắn rời đi, bước nhanh đến chỗ của mình ở trắc phòng, nhưng… (Trắc phòng = phòng nối liền, phòng phụ???)
Ánh mắt của nàng phút chốc trợn to, khó có thể tin chạy vội tới bên giường, nhìn trên giường một ít bộ xiêm y nữ nhân, còn có một mũ phượng sáng rực rỡ. Trời ạ! Nàng thật không biết hắn có tính cổ quái này, nàng yêu hắn nhưng lại…
Rất, rất đáng hận ! Nàng ôm y phục, khí thế hừng hực bước nhanh trở về phòng ngủ của hắn, “Hoàng Thượng, nói gì đi nữa thì nô tài c