Polaroid
Hoàng Thượng Nói Phải

Hoàng Thượng Nói Phải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323461

Bình chọn: 7.5.00/10/346 lượt.

y, chí thâm chí thiển thanh khê .Chí cao chí minh nhật nguyệt , chí thân chí sơ phu thê.“「至

近至远东西,至深至浅清溪。至高至明日月,至亲至疏夫妻。」Lúc này nghĩ có chút đắc ý, vì thế tiểu đầu

còn đong đưa theo thi vận lắc lư bên trái lại bên phải, bộ dáng rất có

học vấn. Sau khi đọc xong bài thơ, nha đầu lại càng đắc ý hơn quay đầu

nhìn di nương, hỏi nhỏ:

-“Đây chính là thơ phải không? Di nương?“

-“Đương nhiên là thơ. Đồng Đồng thật là lợi hại.” Không dự đoán được cháu gái sẽ đột nhiên đọc ra những câu thơ này, Minh Ân

Hoa trong lòng cố gắng hồi tưởng , nhưng sao lại không nhớ rõ có dạy qua cho Đồng Đồng bài thơ này nhỉ. Có thể là vào mấy ngày hôm trước có nhìn thấy trong sách nên thuận miệng niệm ra chăng? Chắc là như vậy nên Đồng Đồng mới nhớ.

Nhận được đáp án xác minh của di nương sau , tiểu cô nương đáng yêu

lại lập tức vênh mặt, hất cằm diễu võ dương oai trước mặt tam ca.

-“Muội biết đọc thơ! Huynh về sau không được cười muội nữa, biết không?”

Tam hoàng tử còn đang suy nghĩ những câu thơ trên, đầu có điểm mơ hồ, ngẩn người nghi hoặc :

-”Sao lại có một đống từ “chí” như thế chứ?“

-“Bởi vì bài thơ “Bát chí”, cho nên cả bài thơ nhất định phải có từ “chí”!” Minh Ân Hoa vô cùng dịu dàng cất lời giải thích .

* chí : đến , tới, đạt được *

“Con chưa từng nghe qua bài thơ như vậy , sao lại đơn giản như vậy chứ , Thái Phó và Liễu nữ quan chưa từng dạy con niệm như thế.” Tiểu nam sinh mù mờ choáng váng, quái lạ, cùng là đọc thơ, vì sao muội muội

đọc đơn giản như vậy chứ, cứ đọc trắng cả nghĩa ra như vậy.

Những bài thơ thẩn đơn giản như vậy còn có thể được gọi là học vấn

sao? Học vấn không phải là bác đại tinh thâm sao? Hắn cảm thấy vô cùng

nghi hoặc.

Liễu nữ quan? Vì sao Dư Dương lại nhắc tới nàng ta ? Nàng chưa hề để

Liễu nữ quan tham dự vào việc dạy học cho hai đứa trẻ, vì sao Dư Dương

lại biết nàng ta ?

Bỏ qua nghi hoặc hiện lên trong đầu, Minh Ân Hoa nhìn Dư Dương cười nói:

-”Việc đọc sách học hành vốn nên từ đơn giản đến phức tạp, dần dần kiến thức sẽ vững chắc hơn mà các con sẽ không cảm thấy dễ dàng vất vả suy sụp đối với việc học hành. Huống chi hiện tại là thời gian nghỉ ngơi , hẳn là nên thả lỏng, đọc một chút thơvăn, giảng một ít những chuyện xưa thú vị , không phải tốt hơn sao?“

-”Nói đúng lắm, đúng là nên như thế.” Thanh âm mang theo ý cười đột ngột vang bên tai ba người đang tránh nắng nóng trong đình viện.

Hoàng Thượng!

Là Hoàng Thượng!

Đứng dưới mái hiên che nắng , nhất thời một lớn hai nhỏ ngây người

phát hiện ra bóng dáng vị thiên tử chí tôn trong bộ thường phục nhưng

vẫn rực rỡ hào quang đang đứng nhìn bọn họ, hơn nữa tựa hồ đã đến đây

một hồi lâu rồi ,thế mà bọn họ cự nhiên không hề phát hiện ra , trời ạ!

Lại là một việc ngoài ý muốn nữa! Bởi vì mới ba ngày trước nàng vừa

gặp hắn . Nhưng quả thật cũng chẳng biết là trong ý muốn hay ngoài ý

muốn đây ~ Gần một tháng nay , vị đế vương tôn quý này đã 5 lần bất ngờ

xuất hiện tại Minh Hạ Cung. Tùy thời tùy ý xuất hiện, tựa hồ điều này đã trở thành lạc thú gần đây của đế vương …

-”Tham kiến Hoàng Thượng.” Minh Ân Hoa kìm nén sự kinh hách lại, nhanh chóng hoàn hồn , khom người hành lễ.

-”Nhi thần bái kiến phụ hoàng.” Hoàng tử mới sáu tuổi nhưng đã được dạy dỗ quy củ hành lễ đâu ra đấy .

-“Tất cả bình thân.“

-”Phụ hoàng!” Tiểu nữ oa bốn tuổi lại khác, vẫn cứ

ngây thơ, thực vui vẻ khi thấy phụ thân đến , nhưng lại không biết nên

biểu đạt như thế nào. Bé không biết phải vấn an phụ thân thế nào cả,

thôi thì cứ bắt chước di nương đi, nghĩ là làm nhưng giữ trọng tâm cũng

không xong, thế là cả người bé ngã quỳ xuống, khiến đầu gối nhỏ xinh

được một phen ôm hôn mặt đất .”Ai da !”

-“Cẩn thận một chút. Con có đau lắm không ?” Tử Quang đế một thân thường phục đem tiểu nữ nhi ôm lấy, nâng tay lau nước mắt trên mặt bé.

-”Không đau!” Tiểu nữ oa thực dũng cảm trả lời. Hấp hấp cái mũi, quả nhiên đã ngừng khóc .

-“Thực dũng cảm, tốt lắm.” Tử Quang đế gật đầu khen ngợi.

Hắn trước mắt chỉ có bốn hài nhi , đối với sự trưởng thành của hài tử hắn rất coi trọng. Sau bữa tối mỗi ngày, hắn đều triệu kiến các con,

hỏi một chút về cuộc sống hàng ngày, tình hình học tập. Hai hài tử lớn

bởi vì đã đi học nên luôn bị áp lực,khi yết kiến Tử Quang đế vào buổi

tối mỗi ngày thì đều cả người khẩn trương, sắc mặt tái nhợt, chỉ sợ sẽ

bị phụ hoàng bắt đọc bài này bài nọ, không đọc được thì thật xấu hổ;

nhưng thật ra hai đứa nhỏ trước mắt này bởi vì vẫn còn quá bé, lại còn

chưa phải bị bắt ép khẩn cấp học hành , vẫn thuần túy là những hài tử

được mọi người yêu chiều, cảm giác sợ hãi đối với phụ hoàng còn chưa

sinh ra, cho nên mỗi lần nhìn thấy phụ hoàng đều thực vui sướng.

-“Đều ngồi xuống đi.” Dẫn đầu đi

vào trong mái che nắng, từ từ ngồi xuống ghế trúc mát lạnh, hắn ngẩng

đầu nhìn dàn hoa mướp trước mắt,lại những quả mướp xen lẫn giữa cành lá

xanh đậm khiến hoàng đế có chút khó tin vào mắt mình, tại sao hậu viện

của Minh Hạ Cung lại trồng những loại rau dưa như thế này ?

So với những cung khác mà nói, ở trong vườn tranh nhau gieo trồng đủ

loại kỳ hoa dị