The Soda Pop
Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214985

Bình chọn: 8.5.00/10/1498 lượt.

. Mới vừa rồi rõ ràng thân đang trong hiểm cảnh, thế nhưng một tấc cũng không loạn, hắn vẫn có thể bảo trì sự thanh minh vốn có của mình.

Nhưng mà, trong chớp mắt từ khi Y Nhân rơi xuống đất, hắn chỉ có cảm giác bị cơn tức giận hoàn toàn đánh bại, trong lòng tràn ngập hỗn loạn, bất luận làm thế nào cũng không thể suy nghĩ được gì nữa.

“Ngươi không muốn để ta giúp hắn, có đúng không!” Bị đông cứng một hồi, Viêm Hàn cuối cùng chĩ có thể thử dùng lời uy hiếp nàng.

Tuy rằng bây giờ, dù có nói gì thì cũng không thể cải thiện được chuyện gì. Thế nhưng hắn vẫn tức giận. Tức giận bản thân đã đẩy Y Nhân vào cảnh nguy hiểm.

— Hình như trước sau hắn cũng không ý thức rằng: Thật ra chính Y Nhân mới là người đã đẩy bọn họ vào cảnh nguy hiểm.

Viêm Hàn vô cùng tự trách.

“Ta phải giúp anh ấy, nhưng cũng không thể để ngươi gặp nguy hiểm được.” Y Nhân chớp mắt mấy cái, đương nhiên mà trả lời, “Viêm Hàn, ngươi cứ đi đi, không cần lo cho ta và A Tuyết đâu.”

A Tuyết đúng là trách nhiệm của cô chứ không phải là trách nhiệm của Viêm Hàn. Cô không thể vì vậy mà liên lụy đến Viêm Hàn.

“Không được, ta đã hứa với ngươi rồi.” Viêm Hàn nghiêm sắc mặt, trả lời một câu, “Lẽ nào ngươi cho rằng Quả nhân là người nói rồi không giữ lời hay sao!”

Kỳ thực Y Nhân nói như vậy, Viêm Hàn phải có cảm giác vui mừng mới đúng, Y Nhân đã vì hắn mà suy nghĩ mà.

Thế nhưng cảm giác chân thực, chỉ là tức giận. Cơn tức giận càng lúc càng đậm: Y Nhân nói như vậy, có nghĩa là, cô không hề xem hắn là người một nhà. Nếu hắn đi, để lại cô và Hạ Lan Tuyết, nếu vậy thì hắn là cái gì đây? Thực sự chỉ là một vị khách qua đường được nhờ giúp đỡ thôi sao?

Lúc Viêm Hàn tự mình ảo não, hình như đã quên mất: đối với Y Nhân mà nói, hắn vốn chỉ là một người giúp đỡ mà thôi.

“Đúng thật là ta chỉ lợi dụng ngươi mà thôi.” Y Nhân mở to hai mắt, thản nhiên nói: “Ta lợi dụng năng lực của ngươi và thuộc hạ của ngươi. Ngay từ đầu ta tiếp cận ngươi cũng đã vì mục đích không tốt rồi. Cho nên, ngươi không cần phải để trong lòng, đi thôi, đi thôi.”

Lời nói thật như thế, so với cái gì cũng đều là hoàn toàn thật lòng. Y Nhân nói ra, cũng không thấy hổ thẹn. Thần sắc thản nhiên đến nỗi khiến cho thuộc hạ của Viêm Hàn muốn lên tiếng chửi rủa.

Đinh Tử hầu như đã muốn một cước đá văng Y Nhân ra ngoài rồi.

Thế nhưng rất kỳ quái, vừa nghe được những lời này, Viêm Hàn bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

Hắn mỉm cười, rất mực ôn nhu mà trả lời: “Vậy thì ngươi cứ lợi dụng ta đến cùng đi.”

Phản ứng của Viêm Hàn bình thường đã luôn khiến cho Y Nhân có cảm giác kỳ quái. Ví dụ như lúc này đây. Khi đó, cô vẫn không biết cái gì gọi là sủng ái.

Từ trước, chưa từng có ai sủng ái cô như vậy bao giờ.

Cho nên, cô không hiểu Viêm Hàn.

“Đinh Tử, đưa nàng qua đây.” Viêm Hàn không hề giận Y Nhân, mà chỉ nhàn nhạt phân phó một câu.

Đinh Tử nghe lệnh, đang định đưa Y Nhân tiến vào nhà tranh.

Nhưng thái độ Y Nhân khác thường, cũng không chịu nghe lời đi vào, mà lại quật cường đứng yên một chỗ.

“Y Nhân…” Viêm Hàn tuy rằng không biết Y Nhân muốn làm cái gì, nhưng trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy hơi lạc lõng.

Y Nhân chuyển hướng nhìn qua Bùi Lâm Phổ, chuyên chú nhìn ông.

Phụ thân của Bùi Nhược Trần, thì ra là có dáng dấp như thế này đây.

Bùi Lâm Phổ cũng đang nhìn cô. Thần sắc bình tĩnh, đối với ánh nhìn trực diện làm càn của cô cũng không cho là ngỗ nghịch.

“Ta quen biết với con trai của ông.” Y Nhân mở miệng nói, “Bây giờ anh ấy vẫn khỏe chứ?”

Tất cả mọi người nhất thời há hốc mồm: Trong lúc khẩn trương rối loạn thế này, Y Nhân lại đương nhiên dám cùng Thừa tướng thăm hỏi chuyện nhà.

Bùi Lâm Phổ cũng cảm thấy buồn cười. Nhưng đã được tu dưỡng lâu năm tốt đẹp, nên ông vẫn lễ phép hồi đáp: “Nhược Trần rất tốt.”

“Đang ở kinh thành sao?” Y Nhân lại hỏi.

Bùi Lâm Phổ trả lời cô cũng không được, mà không trả lời cũng không xong. Ông chần chừ một hồi rồi mới nói: “Ở Tuy Xa.”

“Thì ra anh ấy cũng đã đến rồi.” Y Nhân gật đầu, lẩm bẩm tự nói một câu. Sau đó nhìn thẳng vào Bùi Lâm Phổ, rất chắc chắn mà nói: “Ông không thể làm thương hại đến những người ở trong kia.”

“Ồ, vì sao?” Bùi Lâm Phổ có chút hăng hái nhìn cô.

“Nếu như ông làm cho bọn hắn bị thương, ta sẽ thuyết phục Hạ Lan Khâm báo thù cho bọn họ.” Y Nhân nghiêm trang nói: “Hạ Lan Khâm đã đến Tuy Xa rồi.”

“Lão phu biết.” Bùi Lâm Phổ mỉm cười nói: “Nhưng Đại tướng quân sẽ không báo thù cho nghịch tặc đâu.”

“Ta có thể thuyết phục hắn.” Y Nhân cố chấp lặp lại, tản mạn mà chắc chắn.

Bùi Lâm Phổ lẳng lặng nhìn cô. Y Nhân thần sắc thản nhiên không hề ngần ngại, thuần túy trong sáng như đứa trẻ sơ sinh. Không hề khuếch đại, cũng không có vết tích gì vô căn cứ.

Bị ánh mắt của cô sở hoặc, Bùi Lâm Phổ hầu như có chút mơ hồ: Lẽ nào nàng thật sự có biện pháp thuyết phục được Hạ Lan Khâm đến đây giải vây?

“Nếu như ngươi căn bản không hề có cơ hội đi gặp Hạ Lan Khâm thì sao?” Một lát sau, Bùi Lâm Phổ quyết định kết thúc đoạn đối thoại khó hiểu này, nhàn nhạt thốt ra một câu.

Bất luận lời nói của cô có bao nhiêu thật bao nhiêu giả, nhưng nếu c