
: “Muốn trở thành một ẩn sĩ chân chính, cũng không phải chỉ cần rời khỏi hồng trần, cùng thế vô tranh là đủ đâu. Ta phải có đủ thực lực, khiến cho mình khi rời xa quyền lực rồi thì ngược lại sẽ không trở thành thịt cá mặc cho người ta săn bắt băm vằm. Trong thiên hạ đều là vương thổ (đất của hoàng đế), muốn trở thành ẩn sĩ chân chính, không phải chỉ cần buông bỏ, mà chính là phải có quyền lực tối cao siêu việt.”
“Ta giấu tài năm năm trời. Kết quả thì sao? Hắn chỉ cần tính toán một ít nợ cũ đã có thể bức đuổi ta đi, đày ta lưu vong. Người đang cầm hoàng quyền trong tay, phút chốc lại chỉ như một con kiến hôi. Trước sau ta không chịu buông tha thế lực của mình, chỉ vì không muốn trở thành một con kiến hôi trong tay hắn mà thôi.” Dừng một chút, Hạ Lan Tuyết hỏi. “Nhị ca, huynh lần này đến đây, cũng là tuân theo mệnh lệnh của hắn đến bắt ta sao? Lần này sẽ là tội danh gì đây? Dụ dỗ quốc mẫu sao? Nếu là tội danh này, ta nhận thức được. Nhưng ta sẽ không đền tội. Huynh chuyển lời cho hắn biết. Ta sẽ dẫn Dung Tú xa chạy cao bay. Đời này kiếp này, chỉ cần hắn không đến quấy rầy chúng ta thì giang sơn của hắn sẽ có thể bền vững mãi mãi!”
“A Tuyết. Ta không tham dự đến chuyện này. Bệ hạ chung quy vẫn không đành lòng để chúng ta huynh đệ tương tàn. Nói cho cùng thì ta cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Nhưng hôm nay ta đến Tuy Xa chỉ vì Viêm Hàn, chứ không phải vì đệ đâu.” Hạ Lan Khâm lắc đầu nói. “Bất luận thế nào, ta vẫn mong đệ hãy bảo trọng thật tốt. Đệ là tam đệ của ta, còn Bệ hạ là đại ca của ta. Ta không hy vọng bất cứ người nào trong các người gặp chuyện không may.”
“Ta cũng không hề mong muốn, có một ngày phải bắt huynh lựa chọn.” Hạ Lan Tuyết thần sắc thư thái. Vẻ đề phòng như có như không vừa rồi rốt cuộc cũng biến mất.
“Phải rồi, Y Nhân đâu?” Hạ Lan Khâm đang định rời đi, bỗng nhiên lại nhớ đến cái gì, thuận miệng hỏi. “Đệ mang Dung Tú đi, còn Y Nhân phải làm sao?”
Hạ Lan Tuyết ngẩn người. Anh không thể ngờ được, Một Hạ Lan Khâm nhật lý vạn kỵ (một ngày đi được vạn dặm, rất bận rộn) lại cảm thấy hứng thú với một phi tử tối danh không lịch sự nhất của anh sao.
“Nàng không phải cũng đã đến Tuy Xa rồi sao?” Hạ Lan Khâm tự mình tiếp tục nói. “Bùi Nhược Trần phái chuyên gia đi tìm nàng. Sau lại biết được nàng đã tìm được đệ. Lẽ nào các ngươi không phải đang ở chung cùng nhau hay sao?”
“Một tháng vừa rồi, chúng ta ở cùng nhau. Nhưng bây giờ cô ấy không còn ở đây nữa.” Qua hồi lâu, Hạ Lan Tuyết rốt cuộc cũng trả lời.
“Vậy nàng đang ở đâu?” Hạ Lan Khâm giật mình hỏi.
“Cô ấy…” Hạ Lan Tuyết hơi quẫn, sau đó thấp giọng nói. “Nàng có lẽ đã đi rồi.”
“Đi?”
“Y Nhân nên biết, ta muốn dẫn Dung Tú đi. Cô ấy sẽ không xuất hiện ở phía sau làm khó ta.” Hạ Lan Tuyết hầu như không hề nghĩ ngợi gì mà nói: “Y Nhân luôn luôn hiểu được…”
Đang nói, còn chưa hết câu, trái tim Hạ Lan Tuyết như hòn đá bị rơi xuống giếng, tựa như có một điều gì đó ẩn dấu rất sâu đang bị bới móc ra. Bởi vì…lời nói không cần suy nghĩ này, không vướng bụi bặm, sáng sủa tỏa hào quang.
Y Nhân luôn luôn hiểu được.
Hiểu được anh muốn cái gì. Hiểu được điều anh nói. Cho dù có đi đâu, cô đều hiểu được nơi nào anh sẽ rời bỏ, nơi nào anh sẽ lưu lại.
Bên cạnh anh có biết bao người tâm trí thông thấu động lòng người, nhưng vì sao kết quả, vẫn chỉ có một mình Y Nhân là hiểu được anh?
Có lẽ nào, chính bởi vì mọi chuyện cô đều làm như không thèm để ý, không hề oán hận, cho nên anh mới có thể hết lần này đến lần khác bỏ qua cô?
Hạ Lan Tuyết bỗng nhiên không thể lên tiếng, trái tim rung lên từng hồi, lại có một cảm giác tựa như không cách nào có thể hô hấp được.
Hạ Lan Khâm không chú ý đến vẻ khác thường của Hạ Lan Tuyết, vẫn đang nói tiếp: “Y Nhân có thể đi đâu chứ? Y gia từ lâu đã đoạn tuyệt quan hệ với nàng rồi. Nàng lâu nay cũng không có ai là thân bằng bạn tốt – - Nơi này rất rối loạn, lỡ may xảy ra chuyện gì, Đệ làm sao lại … phụ mất tấm lòng và tình nghĩa của người ta đã trao cho đệ?”
“Ta sẽ phái Dịch Kiếm đi tìm cô ấy.” Hạ Lan Tuyết chịu đựng tâm tình, nhẹ giọng nói: “Huynh yên tâm, ta sẽ không cô phụ nàng.”
“Đây vốn là chuyện trong nhà của đệ, ta không có quyền xen vào.” Hạ Lan Khâm khoát khoát tay, tùy ý nói: “A Tuyết. Ta chỉ muốn khuyên đệ. Ở trên đời này, người toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho mình cũng không nhiều đâu. Quý trọng người trước mắt. Không nên làm chuyện gì khiến người ta đau lòng, hận cũng đã muộn.”
“Biết rồi, nhị ca. Huynh cũng nên bảo trọng.” Hạ Lan Tuyết ánh mắt nhu hòa, lần đầu tiên căn dặn hắn giống như huynh đệ bình thường.
Hạ Lan Khâm đặt tay đè chặt lên vai Hạ Lan Tuyết, thở dài một hơi rất nhẹ, sau đó xoay người rời đi.
—————————————————————————————-
Bên kia, Viêm Hàn đã dắt Y Nhân trốn lên cây từ lâu. Một bên vuốt cằm, một bên tự nói tự cười: “Hạ Lan Khâm, nghe danh đã lâu nay mới lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt. Không ngờ lại tuấn tú như vậy.”
Tướng mạo của Hạ Lan Khâm rất giống Hạ Lan Tuyết. Mặc dù không có vẻ tươi đẹp yêu nghiệt của Hạ Lan Tuyết nhưng cũng có thể nói là tuấn tú.
Y Nhân nghiêng đầu nhìn