Polly po-cket
Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214311

Bình chọn: 9.00/10/1431 lượt.

u. Nhưng mặt mày vẫn trầm tĩnh như hồ nước.

Bất luận là lúc nào, cô cũng đều không hề phòng bị gì đã có thể lập tức chìm vào giấc ngủ, ngọt ngào tựa như một đứa trẻ.

Trong lòng anh, quả nhiên không hề lo lắng chút nào, quả nhiên là bằng phẳng như vậy. Không chỗ nào quý, không chỗ nào cầu.

Còn bản thân thì sao?

Hạ Lan Tuyết đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa, sau đó giật mở cánh cửa.

Dịch Kiếm nãy giờ vẫn canh giữ ở bên ngoài, cuống quýt quỳ xuống, vừa vấn an vừa nói: “Vương gia.”

“Người nọ thực sự bị Vương tiên sinh bắt được sao?” Hạ Lan Tuyết trầm giọng hỏi.

“Vâng. Vương tiên sinh đã xuống núi, đang vượt đường xa đến đây.” Dịch Kiếm cung kính nói: “Vương tiên sinh tiện thể nhắn lại với Vương gia rằng, lấy lui làm tiến, mọi chuyện để sau mới tính.”

“Biết rồi.” Hạ Lan Tuyết khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Thích khách kia cứ thả đi. Để hắn trở về nói với Hoàng đế, khi ta biết Tiểu Dung phái người đến ám sát ta thì ta đã khổ sở thế nào, đau đớn thế nào, cuối cùng quyết định mai danh ẩn tích.”

“Chưa đầy nửa tháng, mọi người đều sẽ biết Dung hoàng hậu vì bảo toàn Dung gia mà phái người đến ám sát Tiêu Dao Vương. Từ nay về sau Tiêu Dao Vương mai danh ẩn tích.” Dịch Kiếm khom người nói, “Vương gia yên tâm. Trong vòng ba tháng, thuộc hạ sẽ không xuất hiện trước mặt Vương gia, sẽ không làm bại lộ hành tung của Vương gia đâu.”

“Không thể nói là bại lộ hay không. Dù sao nhất cử nhất động của chúng ta đều đã bị người ta giám thị. Ngươi cứ canh giữ ở xung quanh ta như trước là được. Càng làm như không có gì càng khiến người đó thêm hoài nghi mà thôi.” Hạ Lan Tuyết bình tĩnh dặn dò, “Ta chỉ muốn nói cho người đó biết, ta thật lòng muốn quy ẩn, như vậy là đủ rồi.”

“Chỉ có điều, Vương gia làm sao biết được, thích khách kia không phải do Hoàng hậu phái đến mà là Hoàng đế muốn vu oan?” Dịch Kiếm cuối cùng cũng cẩn thận hỏi ra điều thắc mắc trong đáy lòng của mình.

“Hắn nào biết đâu rằng, nếu Tiểu Dung muốn giết ta, hà tất phải phái thích khách. Chỉ cần nàng nói một câu, ta sẽ nguyện lòng chết vì nàng.” Hạ Lan Tuyết nói xong, khóe mắt toát ra một tia tà mị, âm lãnh đến cực điểm, “Hoàng huynh, đừng bức người quá đáng. Ta cũng không thể nhẫn nhịn được bao lâu nữa đâu.”

Dịch Kiếm ngửa mặt nhìn toàn bộ khí chất hơi bị biến đổi của Tiêu Dao Vương, cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, ngược lại, còn có vẻ mừng rỡ một cách khó hiểu, mừng rỡ lẫn ngưỡng mộ.

Đây mới chính là Tam Hoàng tử anh tài chấn thiên hạ, mười hai tuổi đã khẩu chiến với Chư học sĩ, đại sư chấn phật học.

Đây mới chính là Tiêu Dao Vương mười bảy tuổi đã đi sứ sang Băng Quốc, vẫn nói cười ngạo mạn trong hiểm cảnh, trừ khử được họa chiến tranh, khiến nữ vương Băng Quốc vô cùng ái mộ, không tiếc muốn gả cho người.

Đây mới chính là Hạ Lan Tuyết hăng hái, quỷ thần đều không thể ngăn cản. Người mà năm năm trước đã từng đứng trên đại điện Thiên Triều, quay về phía nữ nhân mà mình yêu thích, nói rõ từng câu từng chữ ‘Nếu y phụ nàng, ta sẽ thu hồi giang sơn này’.

Dịch Kiếm gần như muốn cảm tạ Hoàng đế vì y đã làm chuyện thừa rồi.

Nếu không phải y phái người đến thăm dò Vương gia, nếu không phải y có ý muốn gây xích mích, ly gián mối quan hệ giữa Vương gia và Dung hoàng hậu thì làm sao hắn có thể nhìn thấy lại phong thái tuyệt thế đó của Vương gia?

“Còn một việc nữa.” Dừng một chút, lúc Dịch Kiếm chuẩn bị xoay người muốn thối lui thì Hạ lan Tuyết lại mở miệng, “Phải bảo hộ nàng thật chu đáo.”

“Nàng?” Dịch Kiếm ngẩn người, đảo mắt nhìn quanh, rất tự nhiên mà dừng lại trên hình hài tròn trịa của Y Nhân đang nằm trên chiếc giường lớn, lập tức hiểu rõ, nói: “Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực bảo hộ Vương Phi. Nếu nàng xảy ra chút sai lầm nào, thuộc hạ xin dâng đầu tạ tội.”

“Không cần, đối với nàng như đối với ta là được.” Hạ Lan Tuyết nhàn nhạt nói xong, vừa nói vừa xoay người, lại như nhớ đến cái gì, hỏi tới: “Hoa hồng đâu?”

Dịch Kiếm cúi đầu, kích động lau mồ hôi.

————————————————————————————————-

Lúc Y Nhân tỉnh lại, Hạ Lan Tuyết vẫn đang ngồi bên cạnh bàn, dường như suốt đêm qua cũng không hề động đậy.

Cô ngồi dậy, rất không lịch sự mà vươn vai vặn mình, lại rất lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Sau đó, cô dùng nắm tay dụi dụi mắt. Chờ đến khi nắm tay mở ra, trước mắt đột nhiên xuất hiện một mảnh đỏ tươi, đỏ thẫm và hồng phấn.

Hạ Lan Tuyết nhàn hạ đem giỏ trúc đặt lên giường, nói với vẻ rất thờ ơ: “Là do Dịch Kiếm chuẩn bị, nhưng chỉ là giả mà thôi. Đến mùa hoa nhất định sẽ tìm hoa thật về cho cô.”

Y Nhân bừng tỉnh, lại dường như không hề nghe thấy, chỉ ngạc nhiên nhìn vòng hoa trong giỏ trúc trước mặt. Đóa hoa được cuốn bằng tơ lụa, rất kiều diễm, rất thật. Dường như còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt đang tỏa ra y như hoa thật nữa.

“Thế nào?” Thấy Y Nhân thật lâu rồi mà vẫn không nói gì, Hạ Lan Tuyết nhướng mày nheo mắt, bũi môi nói: “Vui mừng đến mức choáng váng rồi à? Hay là chê bai vứt bỏ vì nó chỉ là giả?”

Y Nhân lúc này mới ngẩng đầu, chộp lấy giỏ trúc ôm vào trong lòng. Sau đó liền trưng bày một nụ cười tươi sáng