XtGem Forum catalog
Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214730

Bình chọn: 10.00/10/1473 lượt.

n. Chẳng lẽ, Bùi Nhược Trần đã tra được bọn anh rồi?

***

Y Nhân trợn to đôi mắt, nhìn người nọ đang cầm một chén thuốc đen sì sì đi đến. Cô theo bản năng rụt lui về phía sau. Nhưng thân thể lại bị trói trên chiếc giường gỗ, căn bản là không thể động đậy.

Chén thuốc càng lúc càng đến gần. Y Nhân vô cùng khẩn trương, toàn thân đau đớn. Cô muốn hỏi người nọ, chén thuốc này rốt cuộc dùng để làm gì, nhưng yết hầu nghẹn cứng. Cho dù cố gắng nói thế nào cũng đều bất lực, cô không thể phát ra nổi âm thanh.

Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến một loạt âm thanh rất lớn. “Phang” một tiếng, giống như có ai đó dùng khí lực siêu cường như bão thổi, cuốn tất cả thủ vệ bên ngoài. Thân thể va chạm vào vách tường mới tạo nên tiếng động lớn như vậy.

Chén thuốc kia chỉ còn cách mặt Y Nhân một khoảng rất gần, người nọ quay đầu đi.

Cửa sắt bị đá văng ra, kêu ‘rầm’ một tiếng.

Một người xông vào.

Bàn tay đang bưng chén thuốc bị tiếng đá văng cửa sắt làm cho hoảng sợ, run lên. Toàn bộ chén thuốc đều bị hất văng vào mặt Y Nhân.

Y Nhân chỉ cảm thấy trên mặt nóng rực, thất thanh kêu đau một tiếng. Lại có một thân thể bị va đập vào vách tường kêu ‘Phang phang’, gió mạnh càng gần. Một đôi cánh tay cực kỳ vững vàng rất nhanh chóng đỡ lấy sau đầu và lưng của Y Nhân, đặt cô ngồi xuống rồi ôm lấy.

Y Nhân vô cùng đau đớn, đầu óc cũng rất mơ hồ, ý thức bắt đầu tan rã. Nhưng một khắc cuối cùng trước khi hôn mê, cô vẫn còn đang nghĩ “Là ai vậy?”

“Là ai vậy?”

Y Nhân vẫn bị vây trong trạng thái mơ mơ màng màng, toàn thân đau đớn. Đau đến mức chết lặng, thân thể giống như không còn là của mình nữa.

Đôi mắt nóng rát, giống như đang bị thiêu đốt trong hỏa lò, giống như có một cây đao đang ở trên mặt liều mạng đâm xuống hàng ngàn, hàng vạn nhát đao.

Mỗi khi vô cùng đau đớn, Y Nhân đều sẽ vô ý thức mà rên rỉ. Vì thế, liền có một bàn tay mang theo một vị thuốc đông y, chậm rãi xoa xoa trán cô, xoa xoa hốc mắt của cô.

Cô cảm thấy an tâm hơn một chút, lại mơ mơ màng màng ngủ.

Cứ như vậy, cũng không biết đã trải qua bao lâu. Đến khi cô rốt cuộc lảo đảo mở mắt ra, đại khái đã là buổi tối. Trong phòng tối đen, chẳng thể nào nhìn thấy được vật gì. Cô chớp mắt mấy cái, cố gắng làm cho mắt mình thích ứng với bóng tối, nhưng vẫn chẳng nhìn thấy gì.

“Y Nhân”. Bên cạnh đột nhiên có áp lực, giống như có ai đó đang cúi người xuống, ở bên tai gọi tên cô.

Y Nhân vươn tay ra, vừa vặn đụng đến khuôn mặt. Hình dáng rõ ràng, lưu loát trong lòng bàn tay. “Viêm Hàn.” Cô mỉm cười thật tươi, giọng nói vô cùng phấn khởi: “Có phải là ngươi không?”

“Là ta.” Viêm Hàn thản nhiên trả lời. Lúc bàn tay cô muốn chảy xuống khỏi khuôn mặt hắn, Viêm Hàn đột nhiên bắt được ngón tay nhỏ nhắn của cô, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng mà hôn: “Không cần lo lắng.”

Lòng Y Nhân trĩu nặng.

Quả nhiên, không phải trong phòng quá tối, mà là, thật sự không nhìn thấy được.

“Không lo.” Y Nhân thần sắc ảm đạm, sau đó mỉm cười, càng thêm sáng lạn: “Như vậy cũng tốt, có thể ngủ bất cứ lúc nào.”

Bàn ngày cũng tốt, buổi tối cũng thế, đều có thể ngủ mà không cần nghĩ ngợi.

“Sẽ chữa khỏi. Ta đang phái người đi tìm Thập Nhất.” Ánh mắt Viêm Hàn hiện rõ vẻ đau xót, hắn thấp giọng trả lời.

Y Nhân không nói gì thêm, vẫn đang mỉm cười.

Nếu người không biết chuyện nhìn thấy vẻ tươi cười như vậy, nhất định không thể nhìn ra có điều gì khác thường. Vẫn chỉ nhìn thấy khuôn mặt vô tâm vô phế đến cực điểm, mặt mày hân hoan, nhìn không ra manh mối.

Viêm Hàn lại càng thấy đau lòng.

“Đúng rồi, làm sao ngươi tìm được ta?” Y Nhân nói xong, muốn ngồi dậy. Nào ngờ chỉ hơi nhúc nhích liền cảm thấy toàn thân đau nhức. Viêm Hàn nghiêng thân qua, nâng vai cô dậy, dìu cô tựa người vào thành giường.

Nhớ lại ngày ấy ôm cô từ gian phòng nhỏ đi ra, Viêm Hàn đến nay vẫn không quên được cảm giác ghê người khi nhìn thấy bộ dáng của cô. Hắn hối hận, hối hận lúc trước không trực tiếp ra lệnh cho A Nô ngăn chặn Hoàng A Ngưu. Làm sao biết được, chỉ một chút chậm trễ mà đã có thể khiến cô bị thương nặng như vậy.

Y Nhân luôn luôn không tranh sự đời, nhưng người như cô, chung quy vẫn chạy không thoát.

“Ta vẫn biết nàng ở nơi nào.” Viêm Hàn cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ tự nhiên thoải mái. Nếu Y Nhân đã quyết định thoải mái đối mặt, chẳng lẽ hắn không thể làm như thế hay sao?

Y Nhân nghiêng đầu, cười cười: “Ngươi thật lợi hại.”

“Bởi vì dụng tâm.” Viêm Hàn thật tự nhiên trả lời. Không phải tranh công, chỉ là tự nhiên mà vậy, kể rõ mọi việc.

Y Nhân không nói gì, chỉ cúi đầu.

“Bên ngoài thời tiết rất tốt, ta bế nàng ra ngoài nhé.” Viêm Hàn nói xong liền cúi người xuống, bế cô đứng lên.

Y Nhân theo bản năng ôm lấy cổ hắn. Sắc mặt cực kỳ trầm tĩnh, không bẽn lẽn cũng không thấy không ổn.

Hắn vẫn biết cô ở nơi nào, như vậy, cái gì cô cũng không cần nhiều lời.

Bước chân của Viêm Hàn rất ổn định, động tác ôm cô lại vô cùng nhẹ nhàng.

Vào trong viện rồi, hắn đặt Y Nhân ngồi lên chiếc xích đu ngày trước cô vẫn thường ngồi ngẩn người, nhẹ giọng hỏi: “Ở đây phơi nắng rất tốt cho sức khỏe. Nàng có muốn nghe vài khú