
n
Chờ người đem menu đến, Thủy Diệc Đồng hỏi ” Tiểu Dĩnh, em muốn ăn gì?”
“A!! Tùy tiện, nhờ các anh gọi dùm” Lôi Dinh bắt đâu cảm thấy bất an,
nàng đã nghĩ đến cả đời này sẽ ko còn cơ hội gặp lại hắn, nghĩ đến hắn
chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời nàng, nhưng ko ngờ, hôm nay
lại gặp mặt, đúng ngay vào lúc này, hỏi nàng vui mừng sao? nàng quả thật rất vui mừng
Nhìn mặt hắn vẫn như cũ, ko có gì thay
đổi, nụ cười manh vẻ lương thiện vẫn như trước, hắn so với 3 năm trước
đây đã có vẻ chính chắn hơn một chút, gầy hơn một chút,bản thân hắn cũng ko được gọi là tuấn tú chỉ có thể nói là thanh tú, khác với Đồng, Dương và Hạo, hắn thuộc lại tươm tất, lại có chút thư sinh, nàng ở bên cạnh
hắn, hắn luôn dùng nụ cười dịu dàng nhìn nàng, giọng điệu nói chuyện
điềm đạm khiến nàng ở gần hắn luôn có cảm giác thực thoải mái, mãi mãi
ko tồn tại áp lực, cũng bởi vì như thế mà trước đây, nàng đã yêu thích
hắn, nàng mới có thói quen muốn ỷ lại, ở bên cạnh hắn
Củng chỉ bởi vì hắn, nàng mới có thể ở vũ hội cuối năm của trường mà quen
biết Dương và Đồng, nhưng khi nàng học năm hai, nhà hắn chuyển sang Pháp định cư lúc nào nàng cũng ko biết, chỉ khỉ nhập học nàng theo lời Đồng
và Dương mới biết được, nghe họ nói hắn sẽ ko về lại nước, ngay lúc đó
nàng cảm thấy rất hụt hẫng , thất lạc, nhưng trước mặt Đồng và Dương
nàng cũng ko biểu lộ, nàng ko muốn bọn họ lo lắng
Mà nàng cũng ko rõ là, tại sao khi ra đi hắn lại ko nói với nàng một tiếng, chẳng lẽ
nàng ko phải là bạn bè hắn sao?? Sau đó vì ko muốn nhớ đến hắn nàng đã
học cách quên đi,và nàng đã thành công, một năm thời gian, nàng thật sự
đã làm cho hình bóng của hắn phai nhạt dần. vì thế hiện tại, khi nàng
nhìn thấy hắn, nàng chỉ có thể biểu lộ kinh ngạc và khiếp sợ
“Nha đầu, em đừng có nhìn chằm chằm vào Thiên Mạch a!! Con gái con đứa gì mà ko có chút nào rụt rè” Ngũ Dương cười nói, hắn biết nàng sẽ có biểu
hiện như vậy
Lôi Dĩnh bị hắn trêu chọc nên đã thoát ly
khỏi suy nghĩ đó, nàng ngượng ngùng cúi đầu, trời ạ!! Nàng lại nhìn hắn
như vậy, đúng là mất mặt nha! Nàng giờ phút này rất muốn tìm một cái hố
để chui vào
“Tiểu Dĩnh, ba năm ko gặp em, em đẹp hơn rất nhiều” Đây là lời đầu tiên Minh Thiên Mạch nói khi ngồi xuống, nàng vẫn ko thay đổi nhiều, khuôn mặt trẻ con kia nhìn vẫn như cũ, thật đáng yêu
“A……điều đó là đương nhiên, công phu võ mồm của nha đầu cũng tăng lên ko ít đâu!” Ngũ Dương xoa dịu ko khí
Lôi Dĩnh trừng mắt nhìn hắn một chút, hồi phục tâm tình, chỉ là gặp lại bạn bè nhiều năm ko ngọc, đừng lo nghĩ nữa, mày đã kết hôn, hít sâu…..hít
sâu…. “A…..Anh cũng vậy a! Ba năm ko gặp, anh đẹp trai cũng ko ít” Lôi Dĩnh sau khi
bình ổn tâm tình nói, nàng đã ko còn căng thẳng như trước nữa ” Còn nữa, anh đừng có nghe Dương nói bừa”
“Anh ko có nói bừa , lòng em, em biết rõ” Ngũ Dương nói
“Hừ! Thiên Mạch, anh đừng để ý đến hắn, anh này định vào nước bao lâu, ở đây có lâu ko?” Lôi Dĩnh ko muốn cùng Ngũ Dương so đo nữa, hắn đột nhiên về nước khiến cho nàng có chút trở tay ko kịp, kí ức lúc trước chợt ùa về
trong đầu nàng, thì ra mong mỏi này chẳng qua đã bị nàng niêm phong cất
vào một góc nào đó trong kho trí nhớ, ko đụng vào cũng ko nhớ đến
“Thiên Mạch vừa về nước hôm qua, hắn qua bên này công tác, ngày hôm qua bởi vì lệch múi giờ, cho nên hôm nay mới điện thoại chúng ta ra đây gặp mặt,
cùng ăn bữa cơm, nói thật từ lâu chưa gặp nhau, tôi cũng muốn mọi người
cùng nhau họp mặt” Đồng tiếp lời nàng, hắn vừa đi sang Pháp công tác
chưa được bao lâu, thì đã gặp Ngàn Mạch gọi điện thoại hẹn hắn cùng đi
uống cà phê, hai người sau đó cùng nhau nói chuyện về một đề tai, một đề tài chỉ vĩnh viễn xoay quanh Lôi Dĩnh, hắn rất yêu nàng, hơn nữa thứ
tình yêu này lại rất sâu sắc
“A, ra là như vậy!! Thiên
Mạch anh định ở đây mấy ngày?” Hắn thì ra là đến thành phố T để làm
việc, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ trở về nước luôn, trên mặt ko khỏi nảy
lên ít thất vọng, nhưng thất vọng ấy lập tức tồn tại chưa được bao lâu
đã biến mất
“Một tháng” Minh Thiên Mạch nhìn nàng điềm
đạm trả lời, hắn chú ý tới vẻ mặt của nàng, tuy rằng chỉ là 2 giây
ngắn ngủi để ý, nhưng vẫn còn lưu ý đến hắn, hắn nhìn Lôi Dĩnh trong ánh mắt nàng tồn tại vài tia sáng khác thường, hắn chỉ muốn giờ này khắc
này, có thể đem nàng ôm chặt vào ngực, nhưng hắn lại ko thể, hiện tại ko thể
“Nha đầu, em nên tận dụng thời gian thật tốt nha,
một tháng trôi qua rất nhanh” Ngũ Dương nói liền nhíu mày, ý bảo là
“phải nắm chắc”
“A…..anh mau ăn đi!! Cẩn thận nghẹn
chết!!” Lôi Dĩnh hướng về phía hắn cười nhưng trong lòng ko cười, nói
xong , liền nhìn hắn lè lưỡi
Minh Thiên Mạch nhìn thấy
hành động nhỏ của nàng liền cảm thấy buồn cười, nàng và Dương vĩnh viễn
ko có thời điểm yên tĩnh, đụng tới nhau luôn thích đấm đá, điều này làm
cho hắn nhớ tới thời gian bọn họ còn học đại học, nhưng chuyện đó đã là
chuyện xa xôi
“Yên tâm đi, cho dù có ngẹn, thì Đồng cũng lấy nước cho anh” Ngũ Dương cười nói
Lôi Dĩnh hết chỗ nói, liền hướng Minh Thiên Mạch hỏi ” anh phải làm việc đến 1 tháng sao?