Insane
Hoa Sen Muội Muội

Hoa Sen Muội Muội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323090

Bình chọn: 9.00/10/309 lượt.

khi nghe thấy tiếng thở dốc

vội vàng cùng tiếng bước chân hỗn loạn của cô, mới ngẩng đầu lên.

“Từ cô nương.” Hắn vuốt cằm đại lễ.

Cô một lòng lo lắng cho Liên Hoa, làm sao còn chú ý đến cấp bậc lễ

nghĩa, vội vàng trự tiếp hỏi: “Người kia ở nơi nào ?” Cô chỉ thấy vết

máu, lại không nhìn thấy hắn.

Lo âu hóa thành sợ hãi đang một ngụm một ngụm xâu xé lòng của cô, mỗi một miệng vết thương vừa sâu lại vừa đau, lần lượt cắn mất cảm xúc tức

giận của cô, để lộ ý muốn che giấu sự quan tâm cùng để ý của cô, ngay cả chính cô cũng không muốn thừa nhận tình cảm này.

“Hắn hiện đang ở bên trong, bởi vì bị thương quá nặng cho nên không

thể đi lại, đại phu đang bận chữa trị.” Công Tôn Minh Đức nói xong liền

bước hướng vào trong, trên áo bào tro cũng bị bắn không ít máu.

Hình bộ cũng không phải là chỗ lý tưởng để chữa trị vết thương khi

gặp tai nạn nhưng đại phu lại quyết định phải chữa trị cho Liên Hoa ngay tại chỗ, có thể thấy được hắn bị thương nặng vượt xa khả năng cô có thể tưởng tượng.

Cô hai tay nắm chặt, cho đến khi đầu ngón tay đều đâm sâu vào bàn tay lưu lại vết máu, mới có cách mở miệng.

“Hắn bị thương nghiêm trọng như thế nào ?”

Đây là thanh âm của cô sao ? Vì sao thanh âm lại run rẩy như sắp khóc ?

Công Tôn Minh Đức cho đáp án làm toàn thân cô rét run, giống như bị

ngã vào hố băng ngàn năm, lạnh đến ngay cả trái tim cũng đau thật đau.

“Nguy hiểm đến tánh mạng.”

“Không có khả năng, võ công của hắn cao như vậy sao lại bị thương

nghiêm trọng như vậy ?” Cô cố gắng vỗ ngực, ép xuống cảm giác sợ hãi,

liều mình lắc đầu, không muốn tin theo những lời Công Tôn Minh Đức nói.

“Tối hôm qua sau khi cô rời khỏi, hắn vì trách nhiệm nên phải ở lại

không có đuổi theo. Khi sắc trời chuyển tối thích khách lại tới lần nữa, hắn bảo vệ Trần Hãn và còn bắt sống được một người.” Một trận chiến ác

liệt được hắn kể qua một cách sơ sài.

“Ông cũng trong cuộc chiến đó ?” Cô căm giận chất vấn.

“Đúng vậy, cho nên ta biết hắn nếu không phải trong lòng không chuyên tâm sẽ không bị thương.” Công Tôn Minh Đức khí ngữ khí bình thản, lẳng

lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Tinh tái nhợt. “Bởi thế ta mới

phái người đi tìm ngươi. Như thế nếu hắn hi sinh vì nhiệm vụ, tối thiểu

chết cũng nhắm mắt.”

Cho dù đối mặt với vị Tể tướng dưới một người, trên vạn người, Công

Tôn Minh Đức lại là phò mã, Tinh Tinh cũng không thể nghe trong miệng

của hắn phun ra những suy luận không may gì. Cô tức giận hắn lạnh nhạt

vô tình lại càng sợ những lời hắn nói sẽ trở thành sự thật.

“Ông nói bậy, hắn sẽ không chết !” Cô tức giận phủ nhận, dùng sức đẩy Công Tôn Minh Đức ra mà chạy vào bên trong thư phòng của Liên Hoa.

Tình hình trước mắt làm cho cô cảm thấy, ngực như bị một đao đâm vào thật mạnh.

Chỉ thấy cả người Liên Hoa đang nằm tạm thời trên bàn đều là máu,

trên mặt tuấn mỹ cũng có nhiều vết máu, mà vết máu đen sẫm ở miệng vết

thương trên vai hắn không ngừng không ngừng chảy ra, dọc theo cạnh bàn

nhỏ xuống mặt đất đọng thành một vũng máu.

Vết thương trên vai hắn vừa sâu lại vừa dài, hơn nữa lại ở chỗ hiểm,

nếu hắn nội công không thâm hậu thì khó mà kiên cường chống đỡ đến bây

giờ, đổi lại là người khác khẳng định đã sớm tắt thở rồi.

Hơi nước hiện lên trước mắt, tầm mắt của cô mơ hồ, cô phải cắn chặt

môi, dùng đau đớn để gạt đi sự chấn động mới có thể nhịn xuống không nức nở ra tiếng, hay vì đau lòng mà ngất đi.

Khác với Tinh Tinh đang đứng cứng ngắc, Công Tôn Minh Đức vén bào đi

vào bên trong, vẫy tay miễn cho đại phu khỏi hành lễ, trực tiếp hỏi:

“Tình trạng như thế nào ?”

“Hồi bẩm Tể tướng, Tần chủ quản thương thế quá nặng, lại mất máu quá

nhiều, thuộc hạ đã đem hết toàn lực nhưng vẫn khó có thể ngừng xuất

huyết.” Đại phu trên tay, trên người cũng dính đầy máu.

Này, tất cả đều là máu của Liên Hoa.

Công Tôn Minh Đức đi lên trước, căn bản không để ý máu dính bẩn lên

hài của hắn. Hắn nghiêng người xem kỹ miệng vết thương sâu kia rồi sau

đó tầm mắt dời đi, nhìn sắc mặt Liên Hoa như tro tàn.

“Từ cô nương, cô không tới đây sao ?” Hắn nhẹ giọng hỏi, cũng không quay đầu, tầm mắt vẫn giữ ở chỗ cũ.

Tinh Tinh cho đến lúc này mới từ trong khiếp sợ mà tỉnh lại, kéo hai

chân như trút đầy chì, nặng nề bước đi đến bên cạnh bàn. Từ cửa đến bên

cạnh bàn bất quá khoảng cách chỉ vài bước chân, nhưng cô cảm giác giống

như là cách xa trăm núi ngàn sông, thật vất vả mới có thể đi đến bên

cạnh hắn.

Liên Hoa vốn hai mắt đang nhắm chặt, sau khi nghe câu hỏi đó của Công Tôn Minh Đức, lông mi dài hơi phát run, gần như dùng hết sức lực còn

sót lại mới mở được hai mắt.

Nhìn thấy Tinh Tinh đứng ở bên cạnh bàn, nước mắt lưng tròng, hắn

trên mặt trắng bệch lại hiện lên ý cười, dường như thấy cô là nguyện

vọng lớn nhất trong cuộc đời này của hắn.

“Tinh Tinh,” Hắn gọi nhỏ, thanh âm rất yếu. “Ta còn nghĩ, muội sẽ không đến đây.”

Cô nói không ra lời, từng giọt lại từng giọt nước mắt chảy xuống

khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại. Lúc cô nhìn thấy Liên Hoa cố gắng nâng tay

lên thì cô vội vàng vươn tay, nắm chặt bàn tay không có lực của hắn, vì