Snack's 1967
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328665

Bình chọn: 8.5.00/10/866 lượt.

”.

Giang Vãn Y cũng dùng hai tay đón lấy, khóe mắt luôn ôn hòa văn nhã

bỗng hơi ươn ướt hoe đỏ: “Đa tạ”. Dứt lời một hơi uống cạn, đang định

đưa chén trà trả lại, Khương Trầm Ngư lại xua tay nói: “Chén này là lễ

vật tặng cho sư huynh trước khi đi Ngày sau nếu có cần tiền tài, đưa

chén này đến tiệm cầm đồ lớn nhất cũng có thể giải cơn nguy cấp nhất

thời”.

Giang Vãn Y nghe nàng nói vậy, biết đây nhất định là chiếc chén rất

giá trị, nhất thời trăm ngàn cảm xúc đâng trào, cuối cùng khẽ thở dài

nói: “Mưa núi sắp rơi gió khắp lầu, Trầm Ngư, muội phải cẩn thận”.

Khương Trầm Ngư cười nhàn nhạt: “Thế thì phải xem đó là gió gì, mưa gì…”.

“Muội…”. Giang Vãn Y chần chừ một lúc, cuối cũng vẫn không kìm được nói ra: “Dừng tay lại đi, vẫn còn kịp đấy”.

Trong mắt Khương Trầm Ngư loang loáng ánh lệ, nàng ngẩng đầu lên,

nước mắt nhạt nhòa nhìn hắn, giọng nói khẽ như mơ: “Nếu như muội đừng

tay, cái chết oan uổng của công tử sẽ tính sao đây? Nỗi oan khuất của Di Phi tính sao đây? Bệnh điên của Hy Hòa tính sao đây? Sư Tẩu tàn tật

tính sao đây? Còn sư huynh bị biếm chức… cũng tính sao đây?”.

Giang Vãn Y đau lòng gọi: “Trầm Ngư!”.

Khương Trầm Ngư hít một hơi thật sâu, lấy lại vẻ bình tĩnh, dường như cảm xúc vừa nãy chẳng qua chỉ là kẻ khác hoa mắt nhìn nhầm mà thôi, sau đó, khóe miệng cong cong, nở nụ cười tươi rói: “Cho dù thế nào, chúc

mừng sư huynh đã rời khỏi chốn thị phi này, trở về với cuộc sống mà

huynh vốn dĩ muốn có… Huynh an tâm, muội sẽ chăm sóc tử tế cho Hy Hòa”.

Giang Vãn Y nhìn nàng mãi, trong mắt khi mờ khi tỏ, cuối cùng kết thành ly biệt: “Đã như thế… bảo trọng”.

Mấy chú quạ bay qua trường đình, tiếng gió thổn thức, cỏ cây vàng vọt, năm nay mùa thu đến sớm hơn năm ngoái.

Bóng dáng Giang Vãn Y rời đi, bị ánh tịch dương kéo dài trên mặt đất, hiện rõ sự thê lương.

“Tiểu thư, trời không còn sớm nữa, chúng ta về cung thôi”. Hoài Cẩn khoác một chiếc áo choàng lên mình Khương Trầm Ngư.

Còn Khương Trầm Ngư nhìn mãi theo chiếc bóng đã không nhìn ra nổi của Giang Vãn Y ở phía cuối con đường dài hun hút, rầu rĩ nói: “Hoài Cẩn,

ta ước gì có thể đi cùng với sư huynh, rời khỏi cái chốn thị phi này

biết bao…”.

“Tiểu thư…”. Hoài Cẩn không biết phải trả lời ra sao. Khương Trầm Ngư lắc lắc đầu, cười ha ha, nói: “Nhưng sư huynh không cần ta. Thôi, ta

vẫn nên ngoan ngoãn hồi cung đừng quên, ta sắp thành hoàng hậu của Bích

quốc rồi. Hoàng hậu đó…”.

Hoàng hậu…

Nhớ năm đó, nguyện có được một người bạc đầu chẳng rời xa.

Chưa từng nghĩ, phượng à, phượng à, theo ta về. Mãi ấp ủ nhau thành phu thê(1).

Thế sự mỉa mai, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.

Đêm đó khi Chiêu Doãn đến Bảo Hoa cung, liền nhìn thấy một cảnh tượng như thế này. Đến cung đủ sắc đủ màu tỏa ánh sáng êm dịu chiếu rọi Lưu

Ly cung ngũ sắc rực rỡ, trên sàn nhà lát bằng thủy tinh trải một tấm

thảm dài dệt bằng len. Hy Hòa mặc một chiếc áo mới ngồi trên thảm vì vừa mới được tắm rửa, mái tóc nàng ta vẫn còn ướt, nên trông giống như một

tấm lụa trắng ngấm nước. Còn Khương Trầm Ngư ngồi phía sau, dùng một

chiếc khăn bông lau tóc cho nàng ta.

Sáng tối giao hòa, tay của Khương Trầm Ngư mềm mại nhỏ nhắn.

Hai mỹ nhân tuyệt thế đã tạo thành một bức tranh cực kỳ đẹp mắt, khắc ghi trong trái tim mỗi người có mạt.

La Hoành đang định thông báo, Chiêu Doãn giơ tay ra hiệu ngừng lại,

cơ hồ cũng không nỡ phá vỡ bầu không khí ấm áp an lành trước mắt.

Khương Trầm Ngư lau khô tóc cho Hy Hòa xong, dùng một dải lụa buộc

tóc lại cho nàng ta. Bấy giờ mới đứng dậy định đi, Hy Hòa lại quay người ôm chặt lấy nàng, cuống quýt gọi: “Mẹ… đừng đi… đừng đi!”.

“Được rồi được rồi, mẹ không đi, không đi”. Khương Trầm Ngư cười dịu

dàng với Hy Hòa: “Nhưng mà, mẹ cũng phải làm chút chuyện, Hy Hòa chơi

một mình một lúc được không?”.

Hy Hòa chớp chớp đôi mắt to trong vắt như thủy tinh: “Mẹ phải đi bán mì à?”.

Khương Trầm Ngư nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ừ… đi bán mì”.

Hy Hòa nheo mắt, cười đắc ý: “Được. Mẹ mang một ít về nhé buổi tối ăn mì!”.

“Được rồi. Buối tối ăn mì”. Coi như đã dỗ dành xong, Khương Trầm Ngư

lại đưa chiếc áo bào đã được giặt sạch sẽ của Cơ Anh cho Hy Hòa chơi.

Khi Hy Hòa đưa tay nhận lấy chiếc áo bào, trong đáy mắt nàng lóe lên một tia chần chừ, dường như có gì đó không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn buông

tay, rồi nhìn thấy Hy Hòa ngẩng đầu cười ngọt ngào với nàng, nụ cười ấy

vừa ngây thơ vừa khờ dại.

Khương Trầm Ngư nghĩ, rốt cuộc nàng không thể nào sắt đá với con người này.

Trên người Hy Hòa dường như gửi gắm một phần tình cảm của nàng, tình

cảm đó bị đè nén, bị mài mòn hủy hoại, không còn tồn tại ở bản thân

nàng, nhưng lại được nối tiếp, phát triển trên con người Hy Hòa.

Nàng rất muốn không vương không vấn, mặc sức làm càn điên loạn một

cơn như Hy Hòa, như thế không cần tỉnh táo đối diện với sự thực Cơ Anh

đã chết;

không cần đối diện với mặt xấu xa của phụ thân – người nàng luôn tôn

sùng yêu kính; không cần đối diện với tranh đấu cung đình không phút nào bình ổn, gió mây biến ảo khôn lường; không cần đối diện với người đến

người đi, duyên t