XtGem Forum catalog
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329690

Bình chọn: 9.5.00/10/969 lượt.

là mình, sẽ phải làm thế nào?

Khương Trầm Ngư không dám nói mình sẽ không oán hận, càng không dám

nói mình sẽ không báo thù. Vì thế, đối diện với Đỗ Quyên nhìn tưởng như

bình thản nhưng từng câu từng chữ thốt ra đều bức người trước mặt, nàng

chỉ có thể khóc.

Buồn nỗi buồn của nàng ta. Đau nỗi đau của nàng ta.

Chuyện xấu của gia tộc là như thế.

Khương Họa Nguyệt tiến cung, bản thân nàng tiến cung và Đỗ Quyên không tiến cung. Họ thực ra đều giống nhau.

“Ta rất muốn nhìn ngươi…”. Đỗ Quyên khẽ nói: “Những chuyện có liên

quan đến ngươi ta đã được nghe suốt năm năm nay, biết càng nhiều lại

càng tò mò. Đến nay cuối cùng ta đã đợi được cơ hội gặp ngươi, nhưng

cũng là cơ hội… hại ngươi”.

Khương Trầm Ngư đột nhiên lóe lên một tia hy vọng, chẳng kịp nghĩ

ngợi liền đi vòng qua chiếc bàn, lập tức quỳ xuống dưới chân Đỗ Quyên,

nắm chặt tay của nàng ta, đau đớn cầu xin: Tha cho công tử, có được

không?”.

Rèm mi của Đỗ Quyên run run.

“Tỉ tỉ, tỉ tỉ, cầu xin tỉ đó! Tha cho công tử, muội cầu xin tỉ”. Nàng bắt đầu dập đầu.

Đỗ Quyên không ngăn nàng chỉ thấp giọng than: “Tại sao người thông minh như ngươi lại hỏi một câu ngu xuẩn như thế?”.

“Muội không hỏi, muội cầu xin! Tỉ tỉ…”. Khương Trầm Ngư giữ chặt hai

tay nàng ta, tóm rất chặt rất chặt, giống như đùng toàn bộ sức lực của

cả cuộc đời: Muội không còn cách nào khác. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là muội biết tỉ có thể làm được. Tỉ tỉ, tỉ tỉ…”.

Đỗ Quyên lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi cho rằng ta vì chống đối thừa

tướng, cho nên muốn giết hại Cơ Anh, sau đó đổ cho Di Phi kẻ mà phụ thân đại nhân ngầm phù trợ, phá hoại kế hoạch của ông ta thì ngươi sai rồi”.

Khương Trầm Ngư cứng đờ người.

“Ngươi còn không hiểu sao?”. Đỗ Quyên nhẹ nhàng nắm tay nàng, trong

động tác hàm chứa biết bao thương xót: “Người muốn giết Cơ Anh chính là

hoàng thượng…”.

Mắt Khương Trầm Ngư trong chốc lát mở lớn đến cực đại.

“Còn phụ thân chẳng qua chỉ góp tay thuận nước đẩy thuyền, làm động tác cuối cùng mà thôi…”.

Tiếng cuối cùng thong thả kết thúc, trong căn phòng im lặng như tờ.

Chỉ có mưa bên ngoài cửa sổ, rào rào rào rào, ngọn lửa ở Đông viện phía

xa chiếu đỏ cả bầu trời.

Cung đăng sáng rực như ban ngày.

“Hoàng thượng giá…”, chữ “đáo” còn chưa phát ra khỏi miệng, thái giám phụ trách thông báo đã bị đôi hài màu vàng nhạt đá ngã lăn ra đất,

thiên từ thiếu niên rảo bước vào trong, đằng sau, một hàng thị vệ nơm

nớp lo lắng đi theo, đến cửa thì đừng lại. Chỉ có đại thái giám La Hoành kéo tấm thân núc ních theo sát phía sau, đi vào phòng mé bên của ngự

thư Phòng, còn chưa đóng cửa lại đã nghe thấy chủ tử cười lạnh một

tiếng, trầm giọng nói: “Các ngươi giỏi quá, to gan quá, phải không? Làm

giỏi quá, đúng không?”.

Trong Bách Ngôn đường, ánh nến nhảy nhót, tám người bên bàn, mỗi người một vẻ mặt.

Chiêu Doãn vứt phịch tờ mật báo trong tay xuống bàn, cuốn sách nhỏ vạch một đường cong dài, bay ra tứ phía.

Uy nghi thiên tử nhất thời khiến mọi người kinh sợ. Trong chốc lát,

giữa căn phòng im ặng chỉ có hếng hít thở vang lên. Hồi lâu sau, người

áo tím ngồi cuối cùng chầm chậm đứng dậy, lặng lẽ lượm từng trang giấy

lại, xếp ngay ngắn rồi cung kính đặt lại lên bàn.

Chiêu Doãn phẩy tay áo, quyển mật báo lại lần nữa rới xuống đất.

Người áo tím không dám ho he, lại lần nữa khom lưng nhặt quyển sách lên, đặt lại vị trí ban đầu.

Chiêu Doãn phẩy tay áo lần thứ hai, quyển mật báo va vào trán của

người áo tím, ngươi áo tím van giữ tư thế khom lưng, mặc cho những trang giấy rơi vào mặt mình, từng trang từng trang rớt xuống đất.

“Nhặt đi”. Khóe miệng Chiêu Doãn kéo thành một nụ cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng: “Nhặt tiếp cho trẫm xem!”.

Trong nháy mắt, bầu không khí trong căn phòng lạnh lẽo như một hầm băng, bảy người còn lại ai cũng cúi gằm, lo lắng vạn phần.

Người áo tím quỳ sụp, không dám nói gì, chỉ phủ phục trên mặt đất,

đáng vẻ cực kỳ nghe lời. Nhưng Chiêu Doãn nhìn thấy lại càng tức thêm,

cười lạnh nói: “Sao không nói gì? Câm rồi à? Trẫm nuôi các ngươi bao

nhiêu năm, các ngươi báo đáp trẫm như thế này à? Hả? Dám không đếm xỉa

đến ý chỉ của trẫm tự lộng hành à? Các ngươi đang ép trẫm phải không?

Các ngươi dám ép trẫm phải không?”. Nói đến đây giận quá bèn giơ chân

đạp vào lưng người áo tím, người áo tím rên rỉ một tiếng trong cổ họng,

mồ hôi lạnh trên trán trong chốc lát tứa ra như tắm.

La Hoành đứng bên cạnh không kìm được lên tiếng khuyên nhủ: “Hoàng

thượng, bây giờ hoàng thượng nổi giận cũng không giải quyết được gì, chi bằng mau chóng nghĩ cách nên bổ cứu như thế nào…”.

Chiêu Doãn sầm sì nói: “Bổ cứu? Không sai, phải bổ cứu cẩn thận. Ta

không cần biết tám người các ngươi dùng cách gì, lập tức dừng kế hoạch

ám sát. Nếu Cơ Anh mất một sợi lông tơ thì tám người các ngươi sẽ phải

bồi táng cho hắn!”.

Lúc này, không chỉ người áo tím, mà cả bảy người kia đều nhìn nhau, rồi đồng loạt rũ áo quỳ xuống.

Chiêu Doãn nhướn mày, gằn giọng quát: “Thế nào? Các ngươi thị uy với trẫm phải không?”.

Thiếu niên áo xanh lục quỳ ở hàng đầu ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm

trang,