
i gục đầu xuống bàn tiếp tục giấc ngủ, cũng không cả thèm nhớ xem ai vừa nhắn cho mình.
Cuối cùng thì buổi học cũng kết thúc , đói lắm rồi , tôi vội lấy xe đạp rồi nhanh chóng phóng về nhà , chợt nhớ ra cái điện thoại mình vẫn tắt từ nãy giờ. 2 tin nhắn chưa đọc hiện lên sau khi tôi bật máy.
- Em đợi anh ở hàng kem hôm nọ nhé
- Anh bắt đầu về chưa ạ
Hóa ra là em Lan, bây giờ cũng hơn 9h30 một chút rồi, không nhận được tin nhắn lại từ tôi, không biết em đã về chưa.
- Alo, em đang ở đâu rồi ….tôi bật máy gọi luôn cho em
- Em đang đứng ở trước ở trước hàng kem rồi , sắp ra chưa ạ
- Đợi anh chút nhé , anh đang ra rồi.
Phóng hết tốc lực đến nơi em hẹn, gió thổi bạt vào mặt lạnh và rát cũng không làm đôi chân tôi chậm lại. Chưa đầy 5’ sau tôi đã đến con đường quen thuộc đó, nhận ra bóng dáng em tôi thả nhẹ chân để cho chiếc xe đạp tự trôi.
- Có định về không nào cô nương , hay ở là đứng đây ngắm phố phường tiếp ….. dừng xe trước mặt em tôi nói
- Hihi, đợi anh em ngắm chán rồi
- Ừ ,lúc nãy trong giờ anh tắt điện thoại cho nó tập trung, không ngờ em lại nhắn tin sau đấy ( quả này chém hơi quá ), may mà lúc về nhớ ra bật điện thoại lên @@
- Eo, tí nữa thì em đi bộ về mất….. em nhăn mặt
- Thì càng khỏe chân chứ sao , mà đi thôi, không thì 10h chưa về đến nhà mất
Em ngồi lên phía sau xe tôi, chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh , đi được một đoạn thì bỗng nhiên có 4,5 đứa con gái từ sau phóng lên nhìn tôi với em Lan cười và nói
- Chết nhớ , bắt quả tang nhờ anh yêu kèm về
- Anh ơi, tối rồi nhớ đưa bạn em về cẩn thận nhé
- Hôm nào ra mắt đi Lan……
Chap 20 - Ấm áp.
Trong hoàn cảnh này thì tôi cũng không biết nói câu gì, cứ lầm lũi đạp xe, vừa thấy ngại lại vừa tức vì bị mấy đứa con gái trêu, cũng có một chút thích thú, bọn này chắc là bạn cùng lớp với em Lan. Còn em Lan cũng không khá hơn tôi, dù rằng có nói lại , nhưng cũng chỉ là những phản ứng yếu ớt trước một lũ to mồm kia .Cũng may cho cả 2 đứa khi đến ngã 4 tiếp theo thì cả lũ kia rẽ sang hướng khác ,tôi quay lại hỏi em
- Bạn cùng lớp em à ?
- Vâng….. mà bọn nó trêu thế anh có khó chịu không ạ ?
- Không , anh không chấp trẻ con mà . Thế em thì sao ?
- Em không ạ, sao lại khó chịu ạ
- Thì bọn nó trêu thế , nhỡ đâu bọn nó lại tưởng ….. tôi ngập ngừng nói
- Hi, em mà được như chúng nó nói đã tốt…..
Một lần nữa , cả 2 cùng em lặng, như cảm thấy mình nói gì đó hơi quá giới hạn em Lan liền nói một câu cho đỡ ngại
- Tại bọn nó không có người đưa về như em nên trêu đấy @@
- Ừ, mà sao hôm nay tự nhiên lại không đi xe thế
- Xe em hỏng ,từ chiều phải đi nhờ mấy đứa bạn ,may mà tối nhờ được anh
- Ừ , may cho em là hôm nay anh đi học thêm muộn nhớ
- Hi, em biết là anh cũng đi học về giờ này nên mới nhờ chứ
- Sao em biết thế
- Em không nói đấy, hihi
- Ừ , vậy thì thôi, anh cũng không muốn biết đấy ,hehe
Chiếc xe vẫn tiếp tục lăn bánh đi, phố xá vắng tanh, giờ này tất cả mọi người đều đóng cửa ở trong nhà, thi thoảng có một vài chiếc xe máy hay ô tô phóng vụt qua xé tan cái không gian tĩnh mịch, nhưng rồi sau đó tiếng động cơ cứ xa dần xa dần và mất hút, chỉ còn lại tiếng bàn đạp xe khẽ kêu cọt kẹt vì khô dầu.
- Lạnh ghê …
Em Lan nói rồi xoa hai tay vào nhau, tuy em nói nhỏ , có lẽ là em đang tự nói với chính mình nhưng cũng đủ để lọt vào tai tôi.
- Em lạnh à ? ….. tôi hỏi
- Vâng, cũng hơi lạnh anh ạ, chắc tại muộn rồi nên trời lạnh hơn.
- Thế anh cho mượn áo nhé ….. tôi đề nghị
- Thôi, thế thì anh chết rét à, em ngồi sau mà còn thấy rét cơ mà.
Kít….k…í….t, tôi bóp phanh chiêc xe , với tay ra đằng sau tháo chiếc mũ áo khoác, dựng chân chống xe cạch một cái ,tôi quay lại nhìn em. Khi mà em vẫn còn ngạc nhiên với những hành động bất ngờ đó thì tôi nhẹ nhàng đội chiếc mũ lên đầu em, dùng 2 tay chỉnh cho chiếc mũ ngay ngắn, tôi mỉm cười nhìn em hỏi.
- Thế này thì có đỡ lạnh không ?
Em không đáp lại chỉ đưa tay lên vuốt nhẹ vào chiếc mũ.
- Chắc hơi rộng một chút , em chịu khó dùng tay giữ cho gió khỏi lùa vào nhé
- Vâng, không sao đâu anh.
Đôi chân tôi lại đều đặn từng nhịp đạp đưa chiếc xe chuyển động trên phố,2 đứa đang nói chuyện vui vẻ với nhau thì bất chợt em dựa đầu vào lưng tôi. Cái chạm ấy rất nhẹ thôi lại qua 3 lớp áo nhưng sao tôi thấy có một cảm xúc lạ kì ,nó rất mơ hồ và tôi cũng chưa từng cảm nhận thấy nó từ trước đến giờ, chợt cảm thấy luống cuống trong những hành động của mình , vì sao vậy nhỉ ? … Chính điều đó làm cho tôi không còn được tự nhiên như ít phút trước đây, ngồi thẳng lưng đạp xe ,nhìn đường thật kĩ tránh ổ gà để đầu em khỏi va đập vào lưng tô. Tại sao tôi lại phải cố gắng làm như vậy ?.... tôi tự hỏi chính bản thân mình, trong khi cái đầu còn băn khoăn với những câu hỏi do mình đặt ra thì cái mồm đang cố gắng nói chuyện với em.
- Anh ….. chợt em nói , âm lượng có to hơn bình thường
- Sao cơ ? …tôi hỏi lại
Im lặng….. 5s giây sau em mới đáp lại
- Dạ không có gì
Tôi cũng chả buồn thắc mắc vì sao em lại định nói ra điều gì đó sau lại thôi, vì cũng đến trước cửa nhà em rồi.
- Anh cúi thấp xuống một tí nào…. Khi