Polaroid
Hoa Hồng Đêm

Hoa Hồng Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323784

Bình chọn: 9.00/10/378 lượt.

ệp Mai Quế cùng chuyển ánh mắt về tivi.

Tuy rằng tôi im lặng nhưng ngẫu nhiên cũng chuyển mông, thay đổi tư thế ngồi, còn cô dường như ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.

Xem ra cô là người đã quen sống một mình, vì những người như vậy khi im lặng sẽ có vẻ thật tự nhiên và hài hòa, không có bất cứ cử động nhỏ nào.

Vì điều khiển từ xa nằm trong tay cô nên tôi chỉ có thể xem những chương trình mà cô chọn, mà những chương trình đó đều là loại nếu tôi vừa gặp sẽ lập tức chuyển kênh.

Cho nên mới xem được một lúc tôi đã thấy chán, bèn đứng dậy, định trở về phòng, tiếp tục dọn dẹp.

“Cậu có phải người tốt không?” Khi tôi tới trước cửa phòng, sau lưng vang lên câu hỏi của cô.

Tôi quay đầu lại, cô vẫn đang cầm điều khiển từ xa trong tay, ánh mắt vẫn dán vào màn hình tivi.

“Đây lại là một thí nghiệm khác để xem xem tôi có nói thật hay không à?”

“Không. Tôi đã tin rằng cậu sẽ nói thật, cho nên tôi muốn hỏi cậu có phải người tốt hay không.”

“Tôi rất lười, thỉnh thoảng lại hơi đoảng, thường làm hỏng việc, ý chí dễ bị dao động, mùa đông không thích tắm, sống không tích cực, lúc nào ăn cơm cũng làm rơi vãi đầy đất.”

Tôi cúi đầu bấm ngón tay đếm lại một ít khuyết điểm của mình sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Bất quá, tôi tuyệt đối là người tốt.”

Diệp Mai Quế rốt cuộc cũng dời ánh mắt từ màn hình ti vi tới trên người tôi, mỉm cười nói: “Chào mừng cậu chuyển tới, hy vọng cậu sẽ thích nơi này, Kha Chí Hoành.”

Tôi lại thấy được ánh mắt quyến rũ như hoa hồng đêm.

“Tôi rất vui khi được chuyển tới, cũng rất thích nơi này, Diệp Mai Quế.”

Tôi gật đầu với cô.

Tiểu Bì nằm trên ghê sô pha cũng ngẩng đầu dậy sủa với tôi một tiếng, vẫy vẫy cái đuôi.

Tôi cũng vẫy vẫy tay rồi quay lại vào phòng mình.

oOo

“Bài hát này tên là Tennessee Waltz, nghe hay chứ?”

Miệng chị nhẩm theo giai điệu, giúp tôi giữ nhịp thật thoải mái.

“Vâng.”

Tôi gắng ưỡn ngực, đứng thẳng người, thử tạo dáng nhảy waltz tiêu chuẩn.

“Cậu em, động tác của em cứng nhắc quá rồi, thoải mái chút đi.”

Khi chúng tôi nhảy tới những bước kết thúc, cần ôm lấy nhau, chị khoát tay trái lên vai phải tôi, ấn vai tôi vài cái.

Nhưng khi tôi nhảy bước vuông vẫn căng thẳng tới mức bước nhầm, chân trái đạp lên chân phái chị.

“Chị, em xin lỗi.” Tai tôi bắt đầu nóng lên.

“Không sao, đừng căng thẳng.” Chị chỉ mỉm cười nói: “Khiêu vũ cũng như đối mặt với cuộc sống, phải thật thoải mái.”

“Đừng sợ, cũng đừng căng thẳng, cứ thoải mái đi, xoay một vòng.”

Theo nhịp nhạc, miệng nhỏ giọng nhắc nhở tôi, giúp cho bước nhảy của tôi bớt cứng nhắc.

Tôi được lái đi rất tự nhiên, chân phải thoải mái bước tới ba bước, xoay một vòng sang trái.

“Nhảy khá lắm đó, cậu em,”

Chị nở nụ cười thật vui vẻ.

"The night they were playingthe beautiful Tennessee Waltz "

Âm nhạc kết thúc.

oOo

Ngày thứ ba chuyển tới phòng trọ, cũng là ngày đầu tiên tôi bắt đầu công việc mới.

Chỗ tôi làm cách chỗ ở rất gần, đi xe điện ngầm chỉ cần qua có bốn trạm mà thôi.

Buổi sáng rất nhiều người đáp xe điện ngầm đi làm, tôi vẫn không quen nổi cảm giác chật chội này.

May là nếu không xảy ra động đất hay lụt lội thì chỉ cần đi tàu có 7 phút, tôi có thể mau chóng thoát khỏi cảnh quẫn bách không biết nên nhìn vào đâu.

Chức danh của tôi là “phó kỹ sư”, nghe cũng có chút vĩ đại, nhưng bình thường, nhân viên mới tới công ty cố vẫn công trình đều là phó kỹ sư.

Ngày đầu tiên tới công ty, theo tục lệ phải tới chỗ giám đốc báo danh.

Giám đốc của tôi rất cao lớn, ước chừng năm mươi tuổi, tóc trên đầu vẫn còn khá dày, rõ ràng là có bụng bia.

Ông ta nhanh chóng xắp xếp cho tôi gia nhập vào một tổ công tác về ngập nước và thoát nước trong thành phố.

Vì tôi có một chút kinh nghiệm làm việc ở phương diện này.

Ngày đầu tiên đi làm thường không có nhiều việc lắm, tôi chỉ muốn biết toa lét nam với bàn làm việc của giám đốc ở đâu.

Buồn thay, bàn làm việc của giám đốc ở ngay sau tôi, như vậy khi đi làm sẽ rất khó trốn việc.

Trong công ty còn có một ít nữ kỹ sư, các cô cũng như những người đi làm khác đều mặc áo với váy, còn có thể trang điểm.

Trước kia ở Đài Nam các đồng nghiệp nữ đều mặc quần bò không son không phấn.

Nếu các bà các cô ấy mặc váy vậy chắc hẳn là tham gia yến tiệc.

Tôi nghĩ, nếu về sau cùng đồng nghiệp nữ ở Đài Bắc đi taxi, có thể phải giúp các cô mở cửa xe.

Không như những đồng nghiệp nữ ở Đài Bắc trước kia, khi tới công trường với bạn, các cô còn cong vai giúp bạn vác gạch.

Cô nào khỏe mạnh một chút thậm chí còn vác được nhiều hơn bạn.

Tôi tốn cả ngày trời để xem qua bản vẽ mặt phẳng hiện trường cùng tài liệu điều tra cơ bản.

Nhìn đồng hồ, đã tới lúc hết giờ làm theo lý thuyết – sáu giờ, song toàn bộ văn phòng không có nửa người có dấu hiệu tan tầm.

Tôi thở dài một hơi, xem ra công ty cố vấn công trình nào cũng như nhau, ai cũng về trễ cả.

Đành phải bật máy tính lên, mở một cái hẳn là hồ sơ bản đồ công trình, ấn "Page Up" với “Page Down" liên tục để tránh bị phát hiện đang trốn việc.

Khi tôi đứng chờ tàu điện ngầm ở trạm, chuẩn bị đi tàu về thì đã sắp tám giờ.

Vì liên quan tới tính