Snack's 1967
Hoa Đào Rực Rỡ

Hoa Đào Rực Rỡ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325751

Bình chọn: 8.5.00/10/575 lượt.

cô. Ai bảo cô lại chủ động chạy lên xe của tôi, lại còn say rượu, tôi đuổi cô xuống xe cô cũng không chịu đi, đưa đến tận cửa như vậy, chẳng nhẽ tôi lại từ chối?”

Lục Thành Khang cũng không biết tại sao mình lại đi giải thích nhiều như vậy với nha đầu này, có lẽ trong tiềm thức hắn vẫn không hy vọng cô sẽ ghét mình.

Chú ý đến trong tay Tỉ Mỉ đang nắm chặt một cái túi nhỏ, tầm mắt Lục Thành Khang chậm rãi chuyển đến trên mặt cô; “Trong túi của em có gì vậy, sao lại phải nắm chặt như vậy? Không phải là dao chứ, em muốn cho tôi một đao hay sao.”

Trên mặt hắn ta hiện lên vào tia hài hước khiến lòng bàn tay Tỉ Mỉ toát mồ hôi, hắn ta đoán rất đúng, thật sự là trong túi của cô đang chứa dao, kể từ ngoài ý muốn mà bị thất thân lần trước, cô có một thói quen luôn mang theo một thanh con dao nhỏ để phòng thân.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tỉ Mỉ giống như đang nói, làm sao ngươi biết được, Lục Thành Khang nói: “Nha đầu, tôi qua cầu còn nhiều hơn em đi đường, tôi còn không biết được em có ý định gì hay sao? Anh định sẽ đánh cược mạng sống với tôi, em vốn tên là Lưu Tế Mai, nhưng Tiểu Bạch chê cái tên đó quê mùa nên đặt biệt danh cho em là Tỉ Mỉ, em học hai năm làm hộ lý rồi đi theo Mạnh Tiểu Bạch lăn lộn, tôi còn biết được bên ngoài em nhận là anh em họ hàng xa với vợ Đinh Kiêu, nhưng thực chất là em thích Mạnh Tiểu Bạch, đi theo hắn ta giống như một con chó Nhật vậy, nhưng hắn ta cũng không để ý đến em, chẳng qua chỉ là đang lợi dụng em mà thôi. Em đến đây đi, trên người tôi em muốn đâm chỗ nào cũng được, nếu như đâm một đao có thể khiến cho em quên đi nỗi hận trong lòng.”

Tỉ Mỉ càng thêm kinh ngạc, cô hoàn toàn không thể đoán ra được ý định của người đàn ông này, người đàn ông xấu xa nhất mà cô đã từng gặp cũng chỉ có Mạnh Tiểu Bạch, nhưng hôm này đứng trước người đàn ông trước mặt này, cô mới hiểu được đại bại hoại và tiểu hỗn đản khác nhau như thế nào,

“Ông có giỏi thì đừng động đậy.” trong ánh điện chớp nháy, Tỉ Mỉ nói.

Lục Thành Khang như người bị điên, cười mà như không cười, lời nói lại càn khiêu khích: “Tôi sẽ không động đậy, em dám động thủ thì cứ đến đây.”

Tỉ Mỉ thật sự đã lấy từ trong túi ra một con dao nhỏ, không chút nghĩ ngợi mà đâm về phía trái tim của Lục Thành Khang. Ngay cả cánh tay Lục Thành Khang cũng không thèm giơ cứ như vậy mà nhìn cô, chờ con dao trong tay cô hướng về phía trái tim mình.

Tỉ Mỉ vừa kinh vừa sợ, cánh tay run rẩy, con dao chỉ còn cách trái tim hắn vài phân nhưng làm thế nào cô cũng không thể xuống tay được, con người này quá độc ác, biết nhược điểm của cô, không phải nói là nhược điểm của đa số phụ nữ đều là nhát gan và sợ phiền phức.

Thế nhưng khi khóe miệng của hắn đang giương lên đắc thắng, Tỉ Mỉ nhanh chóng hướng dao chọc về phía bụng hắn, lưỡi dao thật mỏng, vết dao cực kỳ sắc bén, khiến máu tươi tung tóe khắp nơi.

Lục Thành Khang thật không ngờ đến Tỉ Mỉ lại dùng chiêu giương đông kích tây, chỉ thiếu chút nữa đã khiến hắn đau suýt chết rồi.

“Em…em..” Lục Thành Khang cố nén đau nhức, che vết thương lại,sắc mặt hồng hào dần dần chuyển nên tái nhợt.

Tỉ Mỉ thấy hắn vẫn chảy máu, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây, chạy được hai bước lại nhớ hung khí vẫn còn ở đó, lấy hết can đảm quay lại rút dao ra.

Lục Thành Khang cắn răng không động đậy, trơ mắt nhìn Tỉ Mỉ lòng dạ hiểm độc mà đem con dao từ vết thương của hắn rút ra rồi bỏ trốn không thấy bóng dáng, máu chảy đầm đìa, đau khiến hắn muốn ngất đi.

Trên đường Tỉ Mỉ chạy như điên, chạy đến lầu dưới khách sạn mới khóc không thành tiếng gọi điện thoại cho Mạnh Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, em giết người, Tiểu Bạch, em giết người, em giết Lục Thành Khang….”

Lúc này Mạnh Tiểu Bạch đang ở trong hội sở uống rượu với anh rể của mình, anh rể anh uống hơi nhiều, anh muốn đưa anh ấy về nhà, nhưng Tỉ Mỉ lại làm ra hành động mât trí như vậy không khỏi khiến anh sửng sốt, kêu to trong điện thoại: “Em,em điên rồi!”

Không để ý đến anh rể, Mạnh Tiểu Bạch chỉ kịp giao phó lại mấy câu cho Trương lão bản rồi gọi điện thoại cho chị: “Chị, anh rể uống hơi nhiều, chị đến đón anh ấy đi, em có chút việc gấp cần phải đi giải quyết.”

Lúc đi, anh cũng không chú ý đến Trương lão bản đã hướng về phía cô gái xinh đẹp bên cạnh nháy mắt.

Mạnh Tiểu Bạch lái xe hết tốc độ đến hiện trường, nhưng trong lòng vẫn còn giữ lại chút lý trí, không vượt đèn đỏ, anh cũng không muốn đem chui đầu vào lưới để bị cảnh sát bắt.

Tỉ Mỉ khóc như hoa lê đái vũ kể lại mọi chuyện cho Mạnh Tiểu Bạch, Mạnh Tiểu Bạch nào còn tâm trạng nào để ý đến cô nữa, nhét cô vào trong xe rồi khóa lại.

Gọi điện thoại cho xe cứu thương xong, Mạnh Tiểu Bạch lại đi theo đưa Lục Thành Khang vào bệnh viện cấp cứu, thật may là vết dao của Lục Thành Khang ở bụng, hơn nữa con gái nên cũng không có sức, tuy hắn bị chảy máu nhiều nhưng viết dao cũng không sâu.

Tỉ Mỉ ngồi trong xe của Mạnh Tiểu Bạch, hoảng loạn như chó nhà có tang, mỗi khi có một chiếc xe đi qua cô lại giật mình, chỏ sợ là cảnh sát đến bắt cô.

Vân Cẩn nghe nói Đinh Kiêu uống say trong hội sở, giận đến mức tức điên lên, lái xe đến đ